Đỗ Thiếu Huyên nhìn hắn thật sâu, rồi nói: "Tất cả chi phí do phủ Đô Ty Tây Lương gánh vác, cứ quyết định như vậy.”
Hắn không chỉ là thiếu tướng Đỗ gia, còn là người đứng thứ hai trong quân doanh Tây Lương, quyết định của hắn chính là mệnh lệnh.
Hà Thiên Hộ không dám cứng rắn với hắn, chỉ có thể xuống tay với Kỷ tướng quân, "Đại nhân, ta cảm thấy như vậy không tốt, cách thành Cam Châu quá gần, có ý đồ áp chế ngài.”
Mộc Vãn Tình nghe thấy thế lạnh lùng cười, nói: “Mọi người nghe đi, đây mới là châm ngòi.”
Đỗ Thiếu Huyên ôn nhu nói ra, "Kỷ thúc, ngài không cần đa tâm, phụ soái và ta phi thường tín nhiệm ngài, thành thị này..."
Kỷ tướng quân xem như đã nhìn ra được, tư tâm của Hà Thiên Hộ quá nặng, hắn quả quyết không thể giao quyền quản lý cho Hà Thiên Hộ nữa.
“Thôi, nếu thiếu tướng đã mở miệng, vậy nhất định phải nghe theo.”
“Ta hiểu, ngài không cần nhiều lời, ngài quyết định là được.”
Đỗ Thiếu Huyên không có hứng thú với thành thị, nhưng Mộc Vãn Tình muốn, nên hắn muốn giành tới tay.
“Vãn Tình, trước mắt không có người có thể dùng, không biết ngươi có thể giúp đỡ hay không?”
Hắn tin tưởng thái độ làm người của Mộc Vãn Tình, cũng tin tưởng năng lực của nàng.
Kỷ tướng quân hơi nhíu mày, chuyện này không hợp quy củ, hắn vừa định nói cái gì, Mộc Vãn Tình cười khẽ một tiếng, "Được, ta ở phương diện kiếm tiền vẫn rất có tâm đắc, chỉ, một mình ta thì quá bận rộn, muốn tìm một người giúp đỡ.”
Vừa nói nàng nhìn về phía Kỷ Trừng, giơ tay phải ra nói: "Kỷ đại tiểu thư, ngươi nguyện ý tới giúp ta sao? Chúng ta cùng làm, tranh thủ một năm kiếm được trăm vạn lượng bạc.”
Hà Thiên Hộ lớn tiếng cười nhạo, "Trăm vạn lượng bạc? Ha ha ha, đây là lời buồn cười nhất ta từng nghe.”
Kỷ Trừng điên cuồng động tâm, ánh mắt sáng lên một cách thần kỳ.
“Cha, có thể không?” Nàng cũng muốn sống một lần oanh oanh liệt liệt !
Kỷ tướng quân mãnh liệt quay đầu, nhìn về phía Mộc Vãn Tình, trong mắt có kinh ngạc, cũng có khiếp sợ, ngoài ra còn có vài tia không thể tin được.
Nàng, đã sớm nghĩ đến việc lôi kéo Kỷ Trừng vào cuộc?
Có lẽ đây chính là kết quả của từng bước thận trọng của nàng?
Nàng căn bản không phải tùy tiện gây khó dễ cho Lỗ gia, mà là dự mưu từ trước đó, đã sớm an bài mọi chuyện? Mượn đợt thanh tẩy này, một lần nữa ngã bài?
Nàng đã chiếm được lòng dân, lấy được quyền lực, lại trấn an Kỷ gia, một mũi tên trúng ba con chim.
Nếu là thật, như vậy người này phải cực kỳ thông minh, thật đáng sợ.
Hà Thiên Hộ thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng giành nói trước, "Các ngươi đều là nữ tử, nữ tử nên đợi ở nhà an nhàn sung sướng, hơn nữa, không có tiền lệ nữ tử can thiệp vào việc..."
Mộc Vãn Tình cũng không thèm liếc hắn một cái, khẽ cười nói, "Kỷ tướng quân, thay vì nâng đỡ một đám ngu xuẩn thượng vị cứ làm cho mình ngột ngạt, không bằng để cho nữ nhi của mình thượng vị, máu mủ tình thâm, ngươi nói xem?"
Người khác đi một bước nhìn ba bước, mà nàng là đi một bước nhìn mười bước.
Trong đầu Kỷ Vệ Chỉ Huy đang ý nghĩ, nhìn về phía nữ nhi, "Ngươi muốn đi?"
Kỷ Trừng tuy có tự do, những vẫn bị quản thúc theo khuôn khổ, nàng chưa bao giờ biết một nữ tử cũng có thể oanh oanh liệt liệt làm nên sự nghiệp.
"Ta từng nghĩ, tuy không thể như cô cô chinh chiến sa trường, nhưng cũng muốn noi theo cô cô, vì Đại Tề trung thành, vì dân chúng bá tánh làm chuyện thiết thực."
Trong lòng Kỷ Vệ Chỉ Huy cảm xúc lẫn lộn, nữ nhi rất giống với muội muội của hắn, khiến hắn không thể không mềm lòng, "Vậy, ngươi biết hậu quả không?"
"Ta biết, nhưng không hối hận." Kỷ Trừng biết chỉ có từ bỏ mới có thể thành sự, muốn nhận được hết lợi ích là chuyện không thể xảy ra.
Không phải chỉ là khó gả đi thôi sao? Nàng không quan tâm.
Nàng nghĩ, nếu cô cô không hối hận thì tại sao nàng phải hối hận chứ.
Nữ nhi Kỷ gia không thể thua nam nhân.