Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 429 - Chương 429.

Chương 429. - Chương 429. -

Hà Thiên Hộ giận dữ gầm lên: "Thanh Bình Hương Chủ, ngươi không thể đặt điều như vậy, ngươi lại không có bằng chứng, là đang tung tin đồn bậy."

"Ta chính là nhân chứng." Mộc Vãn Tình tiếc nuối vỗ vỗ ngực, "Ta chính là người bị hại, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, phong thủy cũng dời đến chỗ ta."

Phụ nữ Kỷ Vệ Chỉ Huy lập tức hiểu ra vấn đề, khó trách tại sao nàng cắn chặt Hà gia mãi không tha, tỏ ra cực kỳ chán ghét đến vậy.

Hà Thiên Hộ há hốc mồm, hóa ra nàng đến đây để trả thù!

Hạ gia lại sao vô tình lại đắc tội một kẻ mạnh như vậy, "Làm sao có thể? Ngươi tới thành Cam Châu khi nào..."

Mộc Vãn Tình lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi không đáng để ta lãnh phí thời gian."

Nàng vẫy vẫy tay với mấy người dân ăn mặc rách rưới gần đó, bọn họ rụt rè đi tới, lắp bắp mở miệng, "Thanh Bình Hương Chủ, chúng ta không có...hộ tịch. Có thể nhận tiền sao?"

Mộc Vãn Tình nhìn những người gầy gò này, trong lòng thầm thở dài, những người ẩn cư này sống không tốt, "Không được, nhưng ta có thể giúp các ngươi đăng ký miễn phí tại chỗ, đăng kí xong là có tiền."

Những hộ gia đình ẩn cư này đều là dân đen, để trốn thuế má, để trốn tù ngục, trốn khỏi nguyên quán, họ sẽ không có tên trong hộ tịch, những người này nếu không sống nổi thì sẽ chạy đến nương nhờ địa chủ cường hào, trở thành nô lệ của địa chủ.

Nàng còn bồi thêm một câu, “Đúng rồi, đến tết có khi còn có thể lãnh thức ăn.”

Vừa nghe lời này, còn do dự cái gì đây? Phải làm hộ tịch, dù sao sống cũng không nổi, cứ nhận tiền tới tay rồi tính tiếp.

Từ người thứ nhất, mấy người sau đều đuổi kịp, thậm chí còn có vài người hay tin rồi chạy tới.

Trong đó có rất nhiều người ẩn cư là nô lệ tư nhân của Hà gia.

Hà Thiên Hộ mặt cũng đều tái đi, thu nhận người ẩn cư cũng tính là một đại tội.

Rút củ cải, kéo ra bùn đất, hắn tự nhận bản thân trong sạch cũng vô dụng, bị Đỗ Thiếu Huyên bắt giữ mang đi, đợi lấy đủ chứng cứ liền xử lý.

Không riêng gì Hà gia, Lỗ gia, vài nhà giàu có trong thành cũng không thoát được. Nhưng Đỗ Thiếu Huyên khoan dung tỏ vẻ, chỉ cần không vi phạm pháp lệnh, có thể dùng tiền đền tội, cứ một tội phạt một lượng bạc.

Nhóm địa chủ cường hào tất nhiên là chọn nhận phạt, rất nhanh nhà kho có thêm một khoản tiền phát, bá tánh thành Cam Châu cũng nhiều ra thêm mấy ngàn người, đúng là một công đôi việc.

Số tiền sung công từ thanh lâu và sòng bạc khiến nhà chứa không sử dụng hết, toàn bộ đều để ở khách điếm Duyệt Lai, sau khi xử lý sạch sẽ thì nhập sổ sách.

Hai ngày sau, hai phụ nữ Kỷ gia cũng được mời lại đây, Kỷ Vệ Chỉ Huy nhìn bạc trắng bóng, tâm tình có chút phức tạp, ừm… hắn cũng bị phạt.

Hà thị không chỉ có cổ phần ở sòng bạc Hà gia, mà còn to gan lớn mật yêu cầu thân tín của mình mở một số sòng bạc khác.

Trước đó còn gạt hắn, nhưng không qua mặt được đội điều tra, tra một cái đúng một cái.

Kỷ Trừng lại vô cùng vui vẻ, Hà thị phải bỏ đi hoa phục, đến từ đường tu dưỡng, cả đời cũng không thể bước ra.

Lúc này, Kỷ lão phu nhân hoàn toàn nổi giận, tới loại tiền này cũng dám kiếm, táng tận lương tâm.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng, "Tới thương lượng một chút, sô tiền này dùng như thế nào?"

Mộc Vãn Tình đã từng tham quan thành Cam Châu một lần, thậm chí còn tự tay vẽ một bản đồ.

"Ta muốn sử dụng nó để thành lập một văn phòng quản lý chợ chung, văn phòng thì xây dựng tại..." Nàng chỉ một con phố bị niêm phong, "Chỗ đó không phải sung công sao? Đều chuyển xuống danh nghĩa của văn phòng quản lý chợ chung đi, lựa chọn nơi tốt nhất làm nơi đặt văn phòng, một cái khác thì sử dụng làm trạm trung chuyển hàng hóa, khách điếm và hội sở."

Nàng hợp tình hợp lý đem đồ nhét đầy vào chén mình, đem toàn bộ khu phố tới đây.

Nàng cũng không chê con phố Phong Nguyệt này dơ bẩn, những tòa lâu này tráng lệ và tốt nhất thành Cam Châu, tại sao lại không được sử dụng chúng chứ?

Sau khi sữa chửa và cải cách lại thì nó chính là địa bàn của nàng.

Bình Luận (0)
Comment