Kỷ Vệ Chỉ Huy giật giật khóe miệng, không có cách tranh cãi với nàng về quyền sỡ hữu của mấy tòa lâu này.
Hắn xem như đã thấy, cô nương này là yêu nghiệt, thông minh như như vậy, còn hay mang thù!
"Có thể nói cụ thể hơn không?"
Mộc Vãn Tình đánh dấu lên từng ngôi nhà, "Nghĩ mà xem, thương nhân từ khắp nơi đổ về đây đều cần chỗ nghỉ ngơi, khách điếm là nơi tiếp đãi khách khứa, hội sở là nơi giúp họ đàm phán làm ăn, hàng hóa cũng phải có chỗ chứa, họ có thể cất giữ chung kho với chúng ta, còn giúp họ bốc dỡ hàng hóa."
"Làm như vậy, không những thương nhân yên tâm, mà còn thuận tiện quản lý, ngoài ra còn có thể kiếm tiền cho địa phương và quan phủ, đồng thời giải quyết vấn đề việc làm, một mũi tên trúng nhiều đích."
Nàng muốn xây dựng một chuỗi sinh thái, kết nối mọi thứ với nhau.
Một cái cửa sổ mẩu dịch tốt như vậy, làm sao không tận dụng nó được?
Trúng nhiều đích? Kỷ Vệ Chỉ Huy xoa trán thở dài, hắn vẫn là đánh giá thấp nàng.
Mộc Vãn Tình tiếp tục giới thiệu về bản thiết kế mà nàng đã tạo, mọi người nghe đến ngây người, như là mở ra một thế giới mới lạ.
Nàng hơi khát, nên dừng lại uống một ngụm nước, "Còn có gì muốn hỏi không?"
Hai mắt Kỷ Trừng lấp lánh ánh sáng nhìn nàng, "Hương Chủ, đầu óc ngươi quá tốt, sao lại có thể thông minh như vậy?"
Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi lại: "Đây chẳng phải chuyện bình thường sao? Ai từng học qua kinh tế học đều biết."
Nàng khoe khoang khiêm tốn vậy đó.
Kỷ Vệ Chỉ Huy: ....
Đỗ Thiếu Huyên không nhịn được cười, thật là đáng yêu!
"Kinh tế học? Là thứ gì?" Kỷ Trừng cảm thấy nàng hiểu biết thật nhiều.
Mộc Vãn Tình thuận tiện nói: "Một ngành học, trong học viện Mộc gia chúng ta ngoài học toán, lý và hóa, học xong những thứ này có thể tạo ra xi măng và guồng nước."
Lúc này đừng nói Kỷ Trừng tâm đã động, còn có Kỷ Vệ Chỉ Huy cũng vậy, đây đều là bảo bối, bảo vật hiếm có cứ vậy truyền lại cho gia tộc, nàng cứ tùy tiện dạy cho người khác vậy sao?
Kỷ Trừng nắm lấy cánh tay Mộc Vãn Tình, mắt cũng sáng lên vì hưng phấn, "Ta cũng muốn học, ta sẽ bái ngươi làm thầy."
"Ta không nhận đệ tử, nhưng nếu ngươi muốn học ở học viện bọn ta, ta có thể suy nghĩ." Mộc Vãn Tình khẽ cười, thả một mồi câu, xem Kỷ gia có cắn câu hay không, "Chúng ta lại bàn chuyện hiện tại cho xong, đừng nóng nảy."
"Vậy việc tái thiết khu phố này thì để cho những người ẩn cư làm đi, để bọn họ có thể nuôi sống bản thân và gia đình mình."
Nàng sắp xếp mọi thứ có trật tự rõ ràng, "Vị trí này sẽ xây dựng một khu phố thương mại, nó sẽ dài khoảng một dặm, ta có thể bao mọi chi phí, còn có thể mua đất, quyền lợi đương nhiên sẽ thuộc về ta. Cũng có thể là quan phủ sẽ cùng ta hợp tác."
Kỷ Vệ Chỉ Huy nhìn vào nơi nàng khoanh tròn, chết lặng, "Nơi này… không phải là chợ chung sao?"
Này, đây không phải là chuyện mà chỉ mỗi Đại Tề có thể quyết định, sao nàng liền quy hoạch rõ ràng như vậy? Không đúng, chẳng lẽ còn có thể ép buộc đối phương?
Nghiêm túc mà nói, vị trí của chợ chung là một khu vực không ai quản lý, một khu vực giảm xóc.
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm lắc đầu, "Không có, cách chợ chung chừng một dặm, chính là phạm vi bên trong của lãnh thổ Đại Tề ta."
Một dặm? Vậy có gì khác với chợ chung chứ? Kỷ Vệ Chỉ Huy có chút đau đầu, nghĩ mãi mà không rõ.
Nhưng nhìn dáng vẻ đã tính toán trước của Mộc Vãn Tình, lời hắn muốn nói tới miệng lại nuốt lại trở về.
Quên đi, nàng thích thử thì cứ thử đi.
"Cam Châu xuất ra địa bàn, ngươi xuất tiền, lợi nhuận chia hai tám, ngươi hai."
Đây chẳng khác gì là tay không bắt sói, hắn cái gì đều không cần bỏ, không đúng, chỉ bỏ một khối địa bàn mà hắn ta không cần dùng đến.
Vốn là ra giá trên trời, trả giá ngay hiện trường, Mộc Vãn Tình chậm rãi ung dung trả giá.
"Ba, ba, bốn, Cam Châu ba, phủ Đô Ty ba, ta bốn, các ngươi cũng không cần quản gì hết, chờ đến lúc lấy tiền là được rồi."
"Ta đồng ý."Đỗ Thiếu Huyên kiên định biểu thị ủng hộ, phủ Đô Ty không duyên cớ thu thêm được một phần thuế.