Kỷ Trừng nghe say sưa ngon lành, "Lúc xét nhà, nàng không chút hoang mang chạy tới mặc vào bốn bộ quần áo sao?"
Biểu lộ hoài nghi nhân sinh của nàng khiến Mộc Tử Thành bật cười, "Đúng, ha ha ha, nhị đệ cũng vậy, còn mang theo ba phần hôn thư......"
"Hôn thư?" Kỷ Trừng cảm thấy sự thấy hiểu biết của mình về Mộc Vãn Tình quá mức nhỏ bé, chỉ biết không có chuyện gì mà nàng không làm được.
Trên mặt Mộc Tử Thành tràn ngập ý cười, "Đúng, nghiêm túc mà nói, món tiền đầu tiên nhà chúng ta kiếm được là dựa vào mấy tờ hôn thư này, muội muội đổi một cỗ xe la vải xanh cùng hai mươi lượng bạc, để một nhà chúng ta vượt qua thời điểm khó khăn gian nan nhất."
Kỷ Trừng nhịn không được cảm khái, không hổ là Mộc Vãn Tình, luôn có những mưu tính sâu xa, "Vậy về sau thì sao?"
Mộc Tử Thành không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Một chiếc xe ngựa, hai bộ giường chiếu, mười thất lụa trắng, mười thất vải lụa, một trăm cân gạo, một trăm cân bột mì, sinh hoạt của toàn gia đình cũng có chỗ dựa."
Con đường lưu vong ngay lúc đầu rất khổ, nhưng về sau càng ngày càng tốt, mọi người một lòng quyết tâm đi về phía trước.
Bây giờ ngẫm lại, còn rất thú vị.
Kỷ Trừng có chút đau lòng cho những người từ hôn, "Những người kia sau này sẽ hối hận."
Mộc Tử Thành ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt, Trình gia kia không xứng với muội muội, muội muội xứng với người tốt hơn.
"Đúng vậy, muội muội ta tốt như vậy, ưu tú như vậy, có thể khiến toàn tộc trở nên thịnh vượng, còn có thể kiếm tiền, có thể dương danh, mặc kệ nhà ai cưới được nàng cũng đều là đốt cao hương."
"Ta cũng cảm thấy như vậy." Sau khi Kỷ Trừng tiếp xúc với Mộc Vãn Tình, càng thêm kính phục bội phục nàng.
Mộc Tử Thành nghe xong lời này, con mắt đều sáng lên, hai người càng nói càng ăn ý.
Kỷ Trừng chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi: "Thư viện Mộc gia có bao nhiêu học sinh? Nam nữ đều có sao?"
Mộc Tử Thành cũng là một thành viên của thư viện, hắn hiện tại vừa học vừa làm, đặc biệt rất cố gắng, muốn sớm có thể tự mình gánh vác một phương, giúp đỡ muội muội nhiều hơn.
"Tổng cộng có năm mươi sáu người, nam có ba mươi người, nữ có hai mươi sáu người, quy định của Mộc thị chúng ta là nam nữ bình đẳng, có quyền được giáo dục và có quyền được sở hữu tài sản kế thừa, nữ tử trong tộc ly hôn có thể trở về nhà.”
Hắn nói tùy ý, nhưng mỗi một câu đều kinh thế hãi tục.
Nam nữ đều có thể đi học, tài sản kế thừa đều có phần, nữ tử trong tộc nếu ly hôn cũng có thể về nhà, gia tộc sẽ thu nhận nàng, che chở nàng.
Khai sáng những chuyện như vậy đúng là hiếm thấy, trong mắt Kỷ Trừng đều có chút hâm mộ: “Đây là do ai quy định ra hả?”
"Ngươi thử nói xem?" Mộc Tử Thành cười rất đắc ý.
Ánh mắt Kỷ Trưng khẽ động, một đại nam nhân như thế mà lại có chút đáng yêu, "Có người tộc trưởng như Hương Chủ này là phúc lớn của gia tộc, cũng là phúc lớn của các nữ tử trong tộc, chỉ là, các tộc trưởng già trong tộc đều đồng ý sao?”
"Chúng ta không phân biệt nam nữ đều phải làm việc, không một người nào được rảnh rỗi cả, tất cả mọi người đều vội vàng kiếm tiền, cho dù có người muốn khuấy gió nổi mưa, vậy cũng phải có thời gian để làm, lại nói, muội muội ta uy vọng cực cao, lớn nhỏ đều yêu thích nàng, người trẻ tuổi... Đều là học sinh của nàng."
Kỷ Trừng phì cười một tiếng, một chiêu này đúng là rất khá, chỉ cần một đạo lý tôn sư trọng đạo liền áp chế những người trẻ tuổi trong tộc.
"Đương nhiên, người trẻ tuổi đều cực kỳ hâm mộ nàng, có người còn...... Vô cùng cuồng nhiệt nàng, nàng nói cái gì đều là đúng, cho dù nàng nói mặt trời mọc phía tây, ừ, đúng vậy, không sai."
"Phì ha ha." Kỷ Trừng bị chọc cười, sao lại có những người thú vị như vậy chứ.
Mộc Vãn Tình vừa tiến đến liền thấy một màn như này, vẻ mặt nữ tử tươi cười như hoa, mặt mày nam nhân vô cùng ôn nhu.
Nàng có chút ngoài ý muốn nhướng mày, nhưng không có chọc phá, "Cười gì vậy? Sẽ không ở đây nói xấu gì ta chứ?"
Kỷ Trừng liền giơ tay ra xua xua, "Không có không có, bọn ta đang khen ngươi."