Mắt thấy hai huynh đệ chuẩn bị cãi vã, Mộc Trọng Thụy ở một bên thuyết phục đều không dừng được, đành phải nhìn về phía Mộc Vãn Tình, "Tộc trưởng, ngài khuyên nhủ đi?"
"Được." Mộc Vãn Tình ho khan một tiếng, hai người lập tức giảm âm thanh, đồng loạt nhìn qua, "Có thể mua, tương lai muốn về thì về, không muốn về thì ở tại nơi này, ta tôn trọng quyền lựa chọn cuộc sống của mỗi một người."
Theo cục diện trước mắt, chắc chắn sẽ chia thành hai phe, cũng không phải tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.
Nàng mới mở miệng, hai người kia lập tức biểu thị rằng tộc trưởng nói rất đúng, tộc trưởng nói rất ổn, tộc trưởng chính là có con mắt nhìn xa trông rộng, đều nghe tộc trưởng.
Kỷ Trừng đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm, những người này đến cha ruột cũng đều không nghe theo, lại chỉ nghe theo Mộc Vãn Tình, có thể thấy được uy vọng của nàng cao cỡ nào.
Mộc Vãn Tình nghe được động tĩnh quay đầu nhìn lại, "A Trừng, mấy ngày nay không phải ngươi bề bộn nhiều việc sao? Sao lại tới đây rồi?"
Hai người đã quen thuộc với nhau, có thể tự do tới cửa mà không cần thông báo trước.
"Vãn Tình muội muội, ta tới đưa thiếp mời." Kỷ Trừng đưa tới thiếp mời đỏ điểm vàng, mời Mộc Vãn Tình tham gia lễ cập kê của mình.
Đây là ngày lễ quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi nữ tử, cũng chính là lễ trưởng thành, quý tộc đều sẽ tổ chức tiệc lớn, mời rất nhiều tân khách đến dự lễ.
"Ta nhất định đi." Mộc Vãn Tình mở miệng đáp ứng.
Lần đi này, phong vân biến ảo.
Kỷ Trừng không chỉ tới đưa thiệp mời, còn mời Mộc Vãn Tình làm tán giả *.
tán giả
(*): Người ca ngợi đồng thời là người chủ trì lễ cập kê thời xưa
(*): Người ca ngợi đồng thời là người chủ trì lễ cập kê thời xưa
Kỷ Trừng không chỉ tới đưa thiệp mời, còn mời Mộc Vãn Tình làm tán giả.
Tán giả bình thường là do tỷ muội hoặc là bằng hữu tốt đảm nhiệm, Kỷ Tiểu Mạn tuy là thân muội nàng, nhưng hai người từ trước đến nay không hợp nhau, cho nên không có ý định mời nàng.
Mộc Vãn Tình sảng khoái đáp ứng, đây cũng là coi trọng nàng.
Đến ngày chính, Mộc Vãn Tình liền dậy sớm trang điểm, không thể quá đơn sơ, thế thì có vẻ không đủ tôn trọng.
Cũng không thể quá khoa trương, đoạt danh tiếng của chủ nhân.
Nàng hơi trầm ngâm, chọn một bộ váy ngắn màu tím ngang ngực, trang điểm trong suốt, tóc bện thành ba bím tóc, hai bên dùng châu hoa màu tím điểm xuyết, trâm bướm ở giữa tóc như ẩn như hiện, có vẻ dí dỏm lại linh động.
Lập Thu phụ trách chải đầu trang điểm, nàng làm xong tạo hình theo ý Mộc Vãn Tình, nhìn trái nhìn phải, nói: “Có phải quá mộc mạc không ạ? Buổi lễ hôm nay rất long trọng, người tham dự đều là phu nhân trong thành.”
Phu nhân mà, nhất định là đầu đầy châu báu, một thân hoa phục.
Mộc Vãn Tình đeo khuyên tai trân châu lên, soi gương, rồi nói: “Được rồi.”
Trang phục trên thân này phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp, là đủ rồi.
Quả nhiên, khi nàng xuất hiện ở Kỷ gia, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Thiếu nữ xinh đẹp linh động như ánh trăng sáng, khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng, đây là vị nào?
Kỷ phu nhân ăn mặc ung dung hoa quý, khí sắc tuyệt đẹp, tự mình đi ra nghênh đón. “Hương Chủ, cám ơn ngài đã nể mặt.”
Kình địch của nàng bị đưa đến miếu, nói là thanh tu, kỳ thật chính là trừng phạt trá hình.
Nếu như không có gì bất ngờ, cả đời này Hà thị đều không ra được, đối với một người dã tâm bừng bừng bừng như Hà thị mà nói, so với giết nàng còn khổ sở hơn.
Không có Hà thị gây chói mắt, cuộc sống này trôi qua thật sự là vui vẻ, cả người Kỷ phu nhân đều cảm thấy thoải mái.
“Chuyện nên làm.” Mộc Vãn Tình mỉm cười đi về phía Kỷ lão thái thái, thỉnh an bà.
Kỷ lão thái thái mặc dù là cáo mệnh tam phẩm, nhưng cũng không dám tự nâng cao bản thân mình, một tay bà kéo Mộc Vãn Tình đến bên cạnh ngồi xuống, nói: “Hương Chủ có thể đến chính là vinh hạnh cho kẻ hèn này, không dám vinh hạnh.”
Mấy quý phụ thành Cam Châu chưa từng gặp Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình cũng không tham gia các loại yến hội, cũng không nhận bái thiếp.