Hôm nay vừa thấy, mọi người lắp bắp kinh hãi, còn tưởng rằng nàng không xuất hiện ở trong mấy buổi xã giao là bởi vì diện mạo xấu, hoặc là luống cuống.
Ai ngờ, nàng lớn lên thanh lệ thoát tục, khí chất ưu nhã, giơ tay nhấc chân trong lúc đó đều là lạnh nhạt thong dong, phong thái vô song.
“Ra mắt Hương Chủ.”
Mộc Vãn Tình thản nhiên tiếp nhận lễ, uy nghi của một Hương Chủ hiển lộ ra, nàng nói: “Chư vị đứng lên đi, ta là Mộc Vãn Tình, lần đầu gặp mặt kính xin chiếu cố nhiều hơn.”
Vừa gặp mặt, đã đem tâm tư của các phu nhân đánh cho thất linh bát lạc.
Đây vốn không phải luống cuống không dám lộ diện, mà là người ta lười để ý tới.
Các nàng ở loại trường hợp này cũng không dám thất lễ, cung cung kính kính chào hỏi, Mộc Vãn Tình cùng mọi người xã giao vài câu, xong được đưa vào khuê phòng Kỷ Trừng, thân làm tán giả, nàng phải trợ giúp Kỷ Trừng hoàn thành toàn bộ quá trình của nghi thức .
Các phu nhân nhịn không được nhiều chuyện, “Châu hoa màu tím của Hương Chủ thật đẹp, cũng không biết mua ở đâu.”
Mộc Vãn Tình đeo đều là trang sức loại tỉ mỉ tinh xảo, nhưng không lộ vẻ keo kiệt, ngược lại tôn lên vẻ đẹp thanh tú, khí chất bất phàm của nàng.
“Mua? Trân châu màu tím cực kỳ hiếm thấy, đây là lần đầu tiên ta thấy, đây cũng không phải vật có tiền là có thể mua được, lão phu nhân, ta nói đúng không?”
Kỷ lão thái thái là một người đã từng trải sự đời, mở miệng giải thích: “Đúng, đây là châu hoa trong cung chế tác ra, cũng là đồ trong cung ban thưởng.”
Mọi người nghe xong giật mình, trách không được chế tác tinh xảo như vậy, công nghệ này chất liệu này đều là trong vạn cái tuyển một cái, chỉ một kiện cũng bằng được toàn thân trang sức các nàng.
Chân chính có tiền cũng không mua được, hâm mộ không đến.
Kỷ Trừng là trưởng nữ của Kỷ gia, viện tử ở rộng rãi lại tinh xảo, hoa cỏ phù sơ, xanh um tươi tốt.
Trong sân chật ních quý nữ của các gia tộc khác nhau, náo nhiệt vô cùng.
Kỷ Trừng vui vẻ giới thiệu Mộc Vãn Tình cho mọi người, các quý nữ nhao nhao hành lễ.
“Hừ.”
Mộc Vãn Tình theo ánh mắt nhìn sang, nhíu mày, nói: “Kỷ nhị tiểu thư, ngươi không thoải mái sao? Có bệnh thì tìm đại phu chữa, cả ngày hừ hừ thật đáng thương.”
Kỷ Tiểu Mạn hận chết nàng, nếu không tại nàng, thân mẫu của nàng cũng sẽ không bị đưa đến miếu.
Ngay cả nhà cữu cữu của nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục xét nhà sung quân.
“Ta nghe nói ngươi cả ngày chỉ biết đi cùng đám nam nhân thúi kia, cũng không chút kiêng dè gì?Ta quả thực không thể tin nổi, một nữ nhi trong sạch sẽ không làm như vậy...?”
Mộc Vãn Tình thản nhiên hỏi, “Mẫu thân ngươi ở trong miếu có khỏe không?”
Trải qua một phen điều tra nghiêm ngặt, chứng cứ phạm tội của hai nhà Lỗ Hà vô cùng xác thực.
Lỗ gia, xét nhà, gia chủ Lỗ gia treo cổ tự sát, những người Lỗ gia khác bị đưa đến mỏ quặng lao động khổ dịch.
Hà gia, xét nhà, sung quân, bị đưa đi cách đây ba ngàn dặm, phục vụ trong quân doanh Tây Nam xa xôi.
Địa hình Tây Nam không người ở quen, ở trong quân doanh lại không có căn cơ, Hà gia xem như hoàn toàn xong rồi.
Đợt thao tác này mãnh như hổ, Đỗ Thiếu Huyên hoàn toàn không cho Lỗ gia cùng Hà gia cơ hội lật ngược tình thế, cũng khiến cho những quyền quý khác câm như hến, cẩn thận từng li từng tí kẹp đuôi làm người.
Ngay cả những tên ăn chơi trác táng kia cũng an phận rất nhiều, thành Cam Châu trở nên bình yên mà trước nay chưa từng có. Bá tánh nghèo khổ đều được chia một lượng bạc, cao hứng như lễ mừng năm mới, mọi người hô vang ca ngợi tiểu tướng quân.
Còn khen Mộc Vãn Tình một lòng vì dân, suy nghĩ cho dân, danh vọng hai người phi thường cao.
Mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn, huynh muội Kỷ Tiểu Mạn liền lo lắng.
Không có chỗ dựa là mẫu tộc, không có mẫu thân che chở, đối với hôn sự tương lai mà nói đều có trở ngại.
Cho dù ngươi là hài tử nhà tướng quân, chỉ là, có một mẫu thân cùng nhà mẹ như vậy, vẫn rất đáng ghét.
Đương nhiên, nếu nguyện ý hạ thấp tiêu chí xuống để tìm, cũng không thành vấn đề.
Đáng tiếc, đám người này đều bị nuôi cho tâm cao khí ngạo, còn không chịu tiếp nhận hiện thực.