Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439.

Chương 439. - Chương 439. -

“Ngươi…” Kỷ Tiểu Mạn tức giận muốn hộc máu, cắn răng, nói: “Kỷ gia chúng ta gia giáo nghiêm ngặt, nữ tử khuê phòng chưa bao giờ tùy tiện ra ngoài, chớ đừng nói chi là cùng nam nhân…”

Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Kỷ Trừng nhíu mày, nhẹ giọng mắng: “Tiểu Mạn, đừng nói bậy.”

Mộc Vãn Tình cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi nói một câu, “Mẫu thân ngươi ở trong miếu có khỏe không?”

Đây là đề tài mà huynh muội Kỷ Tiểu Mạn không thể đụng vào. Lại bị Mộc Vãn Tình vạch trần trước mặt mọi người, trong lòng nàng cực kỳ giận dữ, không quan tâm nói, “Ngươi cũng sắp cập kê rồi sao? Không biết có người cầu hôn không? A, ta nghĩ, ngươi khẳng định không có, dù sao người bình thường cũng không dám cưới ngươi vào cửa, ai, ngươi về sau phải làm sao bây giờ? Một đời cực khổ không nơi nương tựa, ta cũng phải lo lắng cho ngươi.”

Mộc Vãn Tình vẫn cười híp mắt hỏi, “Mẫu thân ngươi ở trong miếu có tốt không?”

Kỷ Tiểu Mạn bị chọc tức đến phát khóc, người này bị sao vậy?

Mộc Vãn Tình cười ha ha, tố chất tâm lý như vậy mà còn muốn gây sự trước mặt nàng?

“Ta thích nhất là nhìn người khác khóc, khóc đi khóc đi, nước mũi chảy hết rồi.”

Kỷ Tiểu Mạn theo bản năng che mũi, “Ngươi là người ta ghét nhất.”

“Ta còn có thể chán ghét hơn một chút.” Mộc Vãn Tình vuốt tóc, cười gian xảo, “Không bằng, ta đi nói với Kỷ tướng quân, đưa ngươi đến ở cùng mẫu thân.”

Kỷ Tiểu Mạn sợ ngây người, đây là loại ma quỷ gì vậy?

“Không cần, đừng, ngươi không được xằng bậy.” Nàng không muốn phải đi miếu thanh tu đâu!

Mộc Vãn Tình hơi nhíu mày, “Ngươi đang ra lệnh cho ta?”

Trong lòng Kỷ Tiểu Mạn vừa sợ hãi lại ủy khuất, nhỏ giọng nói: “Ngươi khi dễ ta, ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi là Hương Chủ cao cao tại thượng, làm sao có thể khi dễ một hài tử đáng thương không có mẫu thân như ta chứ?”

“Mẫu thân ngươi đã chết sao? Hay là ngươi muốn giết nàng?” Mộc Vãn Tình thu hồi nụ cười, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, nói: “Vậy ta có thể thành toàn cho ngươi.”

Kỷ Tiểu Mạn run rẩy, đáy lòng dâng lên một tia hàn ý, cuối cùng là sợ hãi, nói: “Ta sai rồi, ta xin lỗi, cầu xin ngài buông tha cho ta.”

Đã vậy mà sợ rồi sao? Mộc Vãn Tình cũng chỉ hù dọa nàng, “Xem hôm nay là ngày tốt, ta sẽ không so đo với ngươi, nhưng nếu có lần sau…”

Nàng không nói tiếp, nhưng trong não Kỷ Tiểu Mạn đã bắt đầu tự tưởng tượng ra mấy suy nghĩ khác nhau, tự làm bản thân sợ hãi, “Ta không dám nữa.”

“Dám cũng không sao, ta có trăm ngàn thủ đoạn chờ ngươi.” Mộc Vãn Tình vỗ nhẹ lưng nàng, nụ cười ngọt ngào, “Phải ngoan nha, hài tử không ngoan sẽ bị xử lý.”

Xử lý thế nào? Kỷ Tiểu Mạn cả người nổi da gà, điên cuồng gật đầu.

Mọi người nhìn Mộc Vãn Tình ánh mắt đều khác trước, đừng chọc nàng, đừng chọc nàng, đừng chọc nàng, chuyện quan trọng phải nói lại ba lần.

Kỷ Trừng rũ mắt, trong mắt tràn đầy ý cười, Mộc Vãn Tình lại thích đùa giỡn.

Giờ lành đã đến, tiếng nhạc nổi lên, tất cả tân khách nhập tọa, Kỷ tướng quân đứng lên, hướng các tân khách chắp tay, phát biểu đọc diễn văn, cám ơn các nàng trong lúc bận rộn chạy tới tham gia lễ cập kê trưởng thành của tiểu nữ.

Sau đó, mời nhân vật chính trong ngày hôm nay, Kỷ Trừng.

Mộc Vãn Tình đỡ Kỷ Trừng đi ra, Kỷ Trừng hướng về phía tân khách hành lễ tạ ơn, quỳ xuống đất, một lão thái thái quần áo hoa quý đi tới trước mặt nàng, chải đầu cập kê cho nàng, miệng ngâm tụng: “Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc.”

Trong nhà lão thái thái này bốn đời đồng đường, phúc thọ song toàn, là một lão nhân gia có phúc khí, phẩm tính cao thượng, được mời tới làm chính khách.

Tất cả khách khứa đều hành lễ chúc mừng Kỷ Trừng.

Kỷ Trừng trở về phòng thay một bộ tố y cùng váy, đi ra hướng về phía phụ mẫu quỳ lạy, trịnh trọng tạ ơn ân dưỡng dục của phụ mẫu, đây là nhất bái.

Kỷ phu nhân nhìn nữ nhi đã trưởng thành thành đại cô nương, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Kỷ tướng quân cảm khái muôn vàn, nói ra vài câu theo thủ tục, mà Kỷ Trừng thì yên lặng lắng nghe

Bình Luận (0)
Comment