Sứ giả Tây Vu đầu ong ong rung động, cả người vừa rồi còn chắc chắn, bây giờ khàn cả giọng kêu to, “Ngươi không thể nói mà không có lý lẽ như vậy, làm sao có thể nói lung tung?”
“Xem đi, các ngươi cũng không hiểu gì cả.” Mộc Vãn Tình mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, không ai là vô tội hết, nàng nói: “Các ngươi chỉ là cấp dưới, bọn họ là vương giả, cấp vị khác nhau, tầng lớp khác nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, nhưng ta có thể hiểu được, hơn nữa còn chúc phúc cho bọn họ hạnh phúc, bên nhau trọn đời.”
Mọi người bị tẩy não càng ngày càng cảm thấy có đạo lý, những quyền quý kia rất thích chơi những trò khác người, tìm kiếm kích thích mà.
Nhưng mà...... Quá quái dị, rất khó để tiếp nhận sự thật này.
Mặt Yến vương như một bảng màu, lúc xanh lúc trắng, “Ngươi... ngươi là ai?”
“Hương Chủ Thanh Bình Mộc Vãn Tình.” Mộc Vãn Tình nghiêm mặt, nói: “Thiếp thất? Ta không thể không nói, Yến vương, thế gian này sẽ không dung thứ người vì yêu mà lạc lối, làm cho đầu óc của ngươi cũng không rõ ràng.”
Một kích nặng nề, vừa tàn nhẫn vừa chuẩn, chụp cho Yến Vương một cái mũ yêu đương, giúp bọn họ tuyên truyền rộng rãi đoạn truyền thuyết tình yêu này đi.
Yến Vương khó chịu như bị cho ăn phân, nuốt không trôi phun không ra, đáng giận.
Thì ra nàng chính là Hương Chủ Thanh Bình trong truyền thuyết, guồng nước xi măng đều xuất phát từ tay nàng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Mộc Vãn Tình khác hẳn, được, nữ tử này hắn muốn!
Sứ giả Tây Vu là thân tín của Đại Vương Nam viện, chủ tử bị hố thành chó, nếu truyền về hắn liền xong đời.
Hắn vừa tức vừa vội, “Thì ra là ngươi, một phạm quan ngã vào vũng bùn sau đó không biết đi đường nào được phong thưởng, trong xương cốt vẫn là ti tiện vô cùng, ngươi không xứng nói chuyện với ta.”
Mộc Vãn Tình tay nhỏ chống nạnh, hỏa lực toàn bộ khai ra, hung tàn vô cùng, “Ha ha, ngươi ngay cả tà môn bàn đạo cũng không biết, chỉ biết sủa gâu gâu như chó, cẩu nô tài, cẩu tặc, chỉ xứng ăn rác rưởi.”
Lời nói thô tục không chịu nổi kích thích sứ giả Tây Vu, “Làm càn.”
“Vả cho ta.” Mộc Vãn Tình vung tay lên.
Một nhân ảnh hiện lên, “Ba ba.”
Khuôn mặt sứ giả Tây Vu đều bị đánh sưng lên, hắn không dám tin che mặt mình, nói: “Mộc Vãn Tình, ngươi thật to gan, ngươi có biết ngươi phạm phải bao nhiêu sai lầm rồi hay không, ngươi đây là muốn dẫn phát chiến tranh hai nước sao!”
Mọi người nghe xong liền sợ hãi, trong lòng thầm trách Mộc Vãn Tình không biết nén giận.
Mộc Vãn Tình cười lạnh nói, “Hòa bình cho tới bây giờ cũng không phải dựa vào khúm núm để đổi lấy, cũng không phải dựa vào bán nữ nhân để đổi lấy, mà là đánh ra."
Mấy chục năm hòa bình từ khi lập quốc đến nay, không phải dựa vào bản vẫy đuôi cầu xin thương xót, mà là dựa vào lực chấn nhiếp đánh ra từ chiến trường ở các nước.
Trận chiến đó, kỳ thực là cuộc chiến lập quốc của đế quốc ta, từ đó xác định địa vị của lực lượng quân sự Đại Tề trên đại lục, cũng đổi lấy cục diện hòa bình mấy chục năm.
Ánh mắt nàng lấp lánh, nói năng có khí phách, “Nếu như quý quốc dẫn đầu phát động chiến tranh, ta đây sẽ là người đầu tiên báo danh tham chiến, bảo vệ đế quốc nghĩa bất dung từ, ta nguyện hiến dâng hết mình, vì Đại Tề liều tới giọt máu cuối cùng, thề sống chết dũng mãnh bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ Đại Tề.
Không chỉ nam nhân biết yêu nước, nữ nhân cũng vậy.”
Một lời nói rung động đến tận tâm can, làm cho vô số người trong ngực cảm xúc kích động không thôi, toàn bộ chén ghét vì lời nói lung tung của nàng đều hóa thành khâm phục.
Trung liệt vô song như vậy, xứng với vị trí Hương Chủ do Hoàng thượng thân phong.
Yến Vương bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ kỳ lạ, như là nhìn thấy sinh vật gì đó mới lạ.
“Nói rất hay.” Kỷ tướng quân bắt đầu có cái nhìn khác đối với nàng, nàng không chỉ thông minh, còn có cốt khí cùng trung thành, “Hương Chủ cũng dám ra chiến trường, những tướng sĩ như chúng ta tất nhiên cũng không sợ, muốn chiến liền chiến.”
“Muốn chiến thì chiến!”
“Muốn chiến thì chiến!” Người Đại Tề đều bị kích thích.
Tiếng kêu mãnh liệt khiến sứ giả Tây Vu mặt đen như nồi, chẳng những không dọa được những người Đại Tề này, còn chọc giận bọn họ.
Vậy phải làm thế nào cho phải? Cái nồi này hắn không thể cõng!