Đầu óc hắn nhanh chóng suy nghĩ, khô cằn nặn ra một câu, “Thanh Bình Hương Chủ, ngươi tính tình quá nóng nảy, cái này cũng không tốt…”
Hắn đây là muốn đem tranh chấp đổ lên đầu Mộc Vãn Tình.
“Đừng nói sang chuyện khác.” Mộc Vãn Tình trực tiếp vạch trần dụng ý của hắn, nghiêm túc nói, “Đứng trên đất Đại Tề phải tuân thủ quy củ của Đại Tề, nếu không, có tới mà không có về.”
Sứ giả Tây Vu nghe thấy thế liền tái mặt: “Ngươi uy hiếp ta sao!”
Mộc Vãn Tình không sợ hãi, còn ngang ngược hơn cả hắn, “Đúng rồi, ta uy hiếp ngươi, thì sao? Đánh ta đi.”
Sứ giả Tây Vu thẹn quá hóa giận, nói: “Ngươi phá hư tình cảm hai đế quốc, hậu quả rất nghiêm trọng, ngươi phải gánh vác tất cả trách nhiệm.”
“Ta cũng bị dọa sợ quá à! Đầu tiên, ngươi tới đây thì phải có thiếp mời từ đế quốc của ta, ngươi có thứ này sao? Có sao?” Công phu mồm mép của Mộc Vãn Tình không thua kém bất luận kẻ nào, nàng nói tiếp: “Nếu không có, vậy các ngươi là kẻ không mời tự đến, hơn nữa còn cưỡng bách đòi lấy nữ nhi nhà người ta, cực kỳ vô sỉ.”
Người bình thường cầu hôn, còn phải lên tiếng chào hỏi trước, viết một trương bái thiếp tới cửa bái phỏng, huống chi quan hệ thông gia hai quốc với nhau, đương nhiên càng thêm trọng đại.
Nhưng bọn họ lại làm gì? Làm việc qua loa vô cùng, hình như là lâm thời nảy lòng tham.
Nhưng mà, hai nhà cùng đến, sau lưng sao có thể không có ẩn tình?
Việc này lộ ra một cỗ kỳ quặc.
Sứ giả Tây Vu ngẩn ngơ, “Ngươi có ý gì?”
“Người của ngươi không nói cho ngươi biết sao? Xem ra là có hai lòng, hoặc là địa vị quá thấp?” Mộc Vãn Tình bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nàng cùng Đỗ Thiếu Huyên san bằng phố Phong Nguyệt, động đến rất nhiều miếng bánh ngọt.
Sòng bạc thanh lâu long xà hỗn tạp, tai mắt thám tử dị quốc trà trộn vào trong đó, lần này vô tình lại nhổ tận gốc.
Ước tính thiệt hại rất lớn. Có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân?
Nàng ý phân tích rồi nói: “Vậy ta nói cho các ngươi biết, Kỷ đại tiểu thư cùng đại ca ta đã hứa hôn, các ngươi tới chậm một bước rồi.”
Những thứ khác không cần quan tâm, bảo vệ Kỷ Trừng trước.
“Đầu năm nay đồ tốt đều phải dựa vào cướp, nhanh tay thì có chậm tay thì không.” Mộc Vãn Tình hướng hai nhóm người chắp tay, dương dương đắc ý tỏ vẻ, “Ngại quá, nhượng bộ.”
Mọi người lập tức yên tĩnh, không khí lặng ngắt như tờ.
Người Kỷ gia cũng sợ ngây người, cái gì vậy? Huynh trưởng của Mộc Vãn Tình? Không ai trong số bọn họ từng nghe qua, được chứ?
Nhưng bọn họ rất nhanh phản ứng lại, chuyện này so với gả cho quốc gia ngoài còn tốt hơn nhiều, không cần bị kéo xuống nước, cũng không cần quấn vào trong vòng xoáy của ba đế quốc.
Tâm tình Kỷ tướng quân phức tạp khó hiểu, “Yến Vương điện hạ, thật sự xin lỗi, tiểu nữ đã hứa hôn với người khác, tiểu nữ không thể gả.”
Môi Kỷ Trừng mím chặt.
Yến Vương bình tĩnh nhìn Kỷ tướng quân một hồi, lập tức dời tầm mắt nhìn chằm chằm Mộc Vãn Tình, ánh mắt âm trầm, dọa người giống như nhìn trúng mục tiêu con mồi.
Tố chất tâm lý của Mộc Vãn Tình vô cùng mạnh mẽ, để mặc hắn đánh giá, thần sắc lạnh nhạt tự nhiên.
Bỗng nhiên, Yến Vương lộ ra một nụ cười cổ quái, “Nếu như đã hứa hôn với người khác, vậy thì ngươi thay nàng gả đi.”
Mọi người:...
Mộc Vãn Tình:...... Cẩu vật này! Không muốn sống nữa, đúng không?
Càng tức giận, Mộc Vãn Tình càng bình tĩnh, nàng vươn một ngón tay ra, nói: “Đầu tiên, ta là Hương Chủ của Đại Tề, một người ngoại quốc như ngươi muốn cưới ta, phải dâng tấu chương lên hoàng đế Đại Tề, nếu không sẽ không hợp quy củ.”
Đương nhiên, Hoàng thượng đáp ứng cũng vô dụng.
Vẻ mặt Yến Vương kinh ngạc, “Thì ra ngươi cũng biết quy củ.”
Hoá ra ý muốn nói Mộc Vãn Tình là không hiểu quy củ, Mộc Vãn Tình liền dỗi ngược ngay tại chỗ, “Ta lại không phải loại man di như ngươi.”
Yến Vương:...
Mộc Vãn Tình lại vươn ra một ngón tay, nói: “Thứ hai, trước khi ngươi cầu hôn phải giải tán hết nữ tử lẫn hài tử bên cạnh, mặc kệ ngươi giết hay bỏ, đều xử lý hết.”
Yến Vương lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, không dám tin nhìn nàng, “Ngươi nói cái gì?”