Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 444 - Chương 444.

Chương 444. - Chương 444. -

Mộc Vãn Tình cũng không sợ phiền phức, nếu bọn họ muốn gây sự, vậy nàng sẽ phụng bồi đến cùng.

“Ta không làm thiếp, cũng không cho phép bên người phu quân của ta có nữ nhân thứ hai, hơn nữa, là vì ngươi không có xử lý sạch sẽ nên không có tư cách cầu hôn, ta mặc kệ ngươi có mục đích gì hay tính toán gì, chỉ là, trên đời này luôn có một chuyện ngươi không làm được, còn có một người ngươi không chiếm được.”

Yến Vương nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nói: “Nực cười, ta đường đường là một Vương gia....”

“Nói đến việc ngươi không phải Vương Via Đại Tề, nên càng không có tư cách đứng ở trên đất Đại Tề nói nhăn nói cụi, cưỡng đoạt nữ tử Đại Tề.” Mộc Vãn Tình cười lạnh một tiếng, so với hắn còn cao ngạo hơn, nàng nói tiếp: “Cho dù là hoàng tử Đại Tề, cũng không dám để cho một Hương Chủ làm thiếp, ngươi vừa già vừa xấu, mặt lại to, không xứng với ta.”

Yến Vương mặt trầm như nước, ánh mắt âm trầm đáng sợ, nói “Nếu như, ta nhất định phải cưỡng cầu thì sao.”

“Vậy thì cá chết lưới rách.”

Yến Vương bình tĩnh nhìn nàng, ý đồ dùng khí thế dọa lui nàng, đáng tiếc, Mộc Vãn Tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Hắn bỗng nhiên cười, “Hương Chủ, ta chỉ nói giỡn với ngươi, ta có thể gọi tên của ngươi sao?”

“Không thể.” Mộc Vãn Tình quả quyết cự tuyệt.

Nhưng Yến Vương làm như không nghe thấy, tự mình nói, “Mộc Vãn Tình, Vãn Tình, thật sự là một cái tên hay, ta rất thích, như vậy đi, ta định ở thành Cam Châu vài ngày, vậy ngươi phụ trách chiêu đãi toàn bộ quá trình của ta đi.”

Đã xấu xí rồi, lại còn thích chơi hoa, Mộc Vãn Tình ghét bỏ, nói: “Vậy ta có lợi gì?”

Thủ hạ của Yến Vương như bị vũ nhục, nói: “Cái gì? Ngươi là Hương Chủ Đại Tề, chiêu đãi Bắc Sở Yến Vương coi như thích hợp với thân phận, không tính là bôi nhọ vương gia nhà ta, ngươi còn muốn chỗ tốt? Ngươi không có bệnh chứ.”

“Ta không phải quan chức, không có nghĩa vụ chiêu đãi người quốc gia khác.” Mộc Vãn Tình tùy hứng như vậy, nàng khó chịu, ai cũng đừng nghĩ sống tốt.

“Hơn nữa, không mời mà tới thì tính là khách gì chứ. Không có việc gì đừng tới làm phiền ta, bận lắm.”

Yến Vương chưa từng gặp qua nữ nhân không biết điều như vậy, “Ngươi không sợ Hoàng đế Đại Tề trách cứ ngươi sao?”

Mộc Vãn Tình đúng là không sợ, nhưng ngoài miệng nàng không thể nói như vậy, “Hoàng thượng là minh quân, hắn không giống người như ngươi.”

Yến Vương đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nói: “Nếu ta muốn ngươi chiêu đãi thì sao?”

Mộc Vãn Tình có chút hiểu ra, người này hẳn là nhằm vào nàng mà tới.

Nàng có gì? Xi măng? Guồng nước?

Vậy cũng không đến mức để một Vương gia tự mình chạy tới tính kế nàng chứ.

“Vậy ngươi để Hoàng thượng hạ lệnh, hoặc lấy ra chỗ tốt khiến ta động tâm.”

Yến Vương xem như đã nhìn ra, người này đặc biệt không biết xấu hổ, không quan tâm người khác nhìn nàng như thế nào.

“Ta tặng ngươi hai quả cầu lưu ly.”

“Ha ha, loại đồ chơi này ai muốn?” Mộc Vãn Tình trên mặt tràn đầy ghét bỏ, nói tiếp: “Muốn tặng thì tặng kính thủy tinh đi, ta muốn loại lớn, có thể chiếu toàn thân, mỗi một sợi tóc cũng có thể thấy rõ ràng, hàng nhỏ ta không cần.”

“Kính thủy tinh?” Yến Vương nghe xong có chút mờ mịt, hỏi: “Không phải kính đồng?”

Mộc Vãn Tình khiếp sợ mở to hai mắt, “Không phải chứ, hai người ngay cả kính thủy tinh cũng chưa thấy? Đáng thương, thật đáng thương.”

Biểu tình khoa trương của nàng làm cho đoàn người Bắc Sở rất không thoải mái, thủ hạ của Yến Vương đem mũi nhọn nhắm ngay một chi đội ngũ khác.

“Đế quốc các ngươi có không?”

Sứ giả Tây Vu cũng chưa từng nghe nói qua.

Mộc Vãn Tình không chút khách khí oán hận, “A, cũng không có, trách không được lấy thứ này làm bảo bối, ta còn tưởng rằng các ngươi không nỡ bỏ vốn, thì ra không phải lấy ra lừa gạt chúng ta, là chưa thấy qua thứ tốt a.”

Cái miệng này của nàng quá độc, đem mặt mũi cả hai đế quốc đều giẫm dưới chân.

Yến Vương hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống, “Ta cho ngươi bạc.”

Mộc Vãn Tình tỏ vẻ cái này có thể có, “Như vậy a, nể tình các ngươi là khách từ xa đến, tính rẻ cho các ngươi một chút, hai mươi vạn lượng bạc, không giảm giá.”

Thủ hạ của Yến Vương tức giận đến mức không khống chế được, nói: “Sao ngươi không đi cướp tiền đi?”

Bình Luận (0)
Comment