“Có cho hay không, ta còn không muốn hầu hạ đâu.” Mộc Vãn Tình lập tức trở mặt, “Kỷ đại nhân, mau đuổi bọn họ ra khỏi thành Cam Châu, không mời mà đến thật kỳ cục.”
Kỷ tướng quân hận không thể đuổi đám phỏng tay này đi, thấy nàng nói vậy liền nói: “Chư vị, mời đi.”
Làm sao những người này vào thành được? Hơn nữa tại sao không ai đến bẩm báo?
Yến Vương đứng bất động, từ trong ngực lấy ra một phần phong thư kín, nói: “Kỷ đại nhân, chuyến này vì có công vụ trong người, đây là hoàng đế bệ hạ chúng ta gửi thư cho Hoàng thượng Đại Tề, ngài mau chóng đưa đến kinh thành.”
“Chúng ta cũng có thư.”
Kỷ tướng quân tâm tình nặng trịch, hiện tại mới lấy ra là có ý gì? Biểu tình trước?
Hai nước không hẹn mà cùng làm việc, thâm ý phía sau càng làm cho người ta kinh hãi.
Nhưng, bất kể như thế nào hắn cũng phải nhận thư, đối mặt với yêu cầu ở lại chờ hồi âm của bọn họ, cũng không thể cự tuyệt.
Hắn còn phải an bài chỗ ở, an bài binh lính bảo vệ, cũng như giám thị.
Về phần những thứ khác, Kỷ tướng quân tỏ vẻ, hắn cũng không có biện pháp, Mộc Vãn Tình không thuộc hắn quản.
Yến Vương cùng sứ giả Tây Vu trao đổi ánh mắt, “Vậy chúng ta cáo từ trước.”
Mộc Vãn Tình nhìn thấy hết, hơi nhướng mày.
Đám người vừa đi, các tân khách nhao nhao đứng dậy cáo từ.
Cả căn phòng vốn còn đang náo nhiệt lập tức trở nên yên lặng, Kỷ lão thái thái thở dài một hơi, đây là chuyện gì vậy.
“Hương Chủ, hôn sự ngươi nói.....”
Người Kỷ gia đồng loạt nhìn qua, khuôn mặt Kỷ Trừng đỏ bừng, nàng vốn muốn đi, nhưng chần chờ một chút, cuối cùng quyết định không rời đi.
Mộc Vãn Tình cười nói, “Ngài yên tâm, đây chỉ là kế tạm thời, chờ sau khi tiễn ôn thần sẽ thả ra tin tức giải trừ hôn ước, tuyệt đối sẽ không cản trở hạnh phúc của Kỷ đại tiểu thư.”
Kỷ lão thái thái nhìn Mộc Vãn Tình tao nhã thông minh, lại liếc mắt nhìn chất nữ lớn, trong lòng hiện lên mấy ý niệm, hỏi: “Đại ca ngươi là người như thế nào?”
Mộc Vãn Tình thông minh cỡ nào cơ chứ, vừa nghe liền hiểu, nàng bất động thanh sắc giới thiệu, “Kiên định ổn trọng, hiếu thuận thương tiếc người nhà, có thiên phú học hành, chỉ là lúc trước bị chậm trễ, tiên phong tiến thủ thì không được, nhưng thủ thành là đủ rồi.”
Lời nàng nói ra đều là sự thật, không sợ tra.
Kỷ tướng quân mặc dù chưa từng gặp Mộc Tử Thành, nhưng đối với tình huống của hắn biết một hai.
Mộc Vãn Tình cố ý gọi trợ thủ tới, nghe nói làm rất tốt, có thể thấy được có chút năng lực.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: “Nếu như, ý ta là nếu như, hắn nguyện ý gia nhập quân ngũ sao?”
Kỷ phu nhân nhịn không được há miệng, nhưng lời nói đến bên miệng theo bản năng nhìn về phía nữ nhi, lại ngơ ngẩn.
Kỷ Trừng rất khẩn trương, hai tay xoắn thành bánh quai chèo.
Mộc Vãn Tình trong lòng giống như gương sáng, “Đại ca ta hỉ văn, nhị ca hỉ võ, cho nên, ta căn cứ tình huống khác nhau của bọn họ, mời danh sư cho bọn họ, đi theo con đường không giống nhau.”
Nàng không hề giấu diếm, thần sắc thẳng thắn vô tư, nói: “Đại ca là muốn đi thi khoa cử, kế hoạch của ta đối với hắn là trước hai mươi lăm tuổi thi đậu tiến sĩ, rồi phân phối đến một thị trấn nhỏ làm vài năm, từng bước một đi lên, nếu như không có gì bất ngờ, trước năm mươi tuổi có thể đến tứ phẩm, có thể vượt qua cái hố này hay không còn phải xem nhân duyên của hắn.”
Kỷ đại thiếu gia đứng ở góc hừ lạnh một tiếng, “Loại chuyện này còn có thể quy hoạch? Ngươi coi triều đình là cái gì? Khoa cử khó khăn cỡ nào, ngươi biết không? Không biết có bao nhiêu người sống hết quãng đời còn lại trên vị trí huyện lệnh thất phẩm, ngươi có biết không?”
Hắn nhìn Mộc Vãn Tình kiểu nào cũng không vừa mắt, chỉ là, lúc trước không dám hé răng, lúc này lại dám oán hận người khác, đây là ngửi ra mùi a.
Quên đi, trước khi mọi chuyện chưa định, cứ tha cho hắn một mạng.
Mộc Vãn Tình ý vị thâm trường nhìn hắn, khẽ mỉm cười, “Đây là con đường lý tưởng nhất dưới tình huống ta nâng đỡ, với năng lực của ta không tính là việc khó, dù sao bây giờ thì ta chính là Hương Chủ tứ phẩm.”
“Đương nhiên, nếu hắn không lên nổi, ta cũng không muốn lãng phí khí lực.”
Đức không xứng vị, là tai họa.