Kỷ Vệ Chỉ Huy khóe miệng co rút, lần đầu tiên hắn cảm thấy hâm mộ ghen tị với một hài tử, muốn lắng nghe xem nàng nói gì.
Ông trời quá bất công. Ban cho nàng một cái đầu thông minh, đưa nàng kỹ năng kinh thương, lại còn có thiên phú ở diện phát minh.
"Lúc trước làm thế nào ngươi vượt qua tầng tầng kiểm soát? Làm thế nào năm nay còn dám đến?"
Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi: "Vị khách vô danh kia có quan hệ gì với Mộc Vãn Tình ta? Đương nhiên là đường hoàng mà rời đi, công khai mà trở về."
Kỷ Vệ Chỉ Huy: ....... Chưa bao giờ gặp qua một người mặt dày vô sỉ như thế.
"Nếu không ai chỉ ra và xác nhận, người liền không nói à?"
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ chính trực nói: "Ta ngay thẳng chính trực, minh bạch rõ ràng, ngẩng đầu dám nhìn trời, không hổ thẹn với người."
Kỷ đại thiếu gia không nhịn được, hâm mộ đến ghen ghét nổi điên, cuộc sống nhỏ bé của nàng so với bất kỳ ai đều tốt hơn, "Ngươi tính kế Hà gia."
"Dám dùng dân đối phó với ta, dồn ta vào chỗ chết, ta chỉ làm theo cách của ta, đối phó với bọn họ lại như vậy thôi." Mộc Vãn Tình phản kích, "Kỷ đại nhân, lúc ấy ta xem mặt mũi ngài, vô cùng nhẫn nhịn, mới không làm cho mấy trăm mạng người Kỷ gia chết dưới tay người dân đói khổ, ngài hẳn rõ, ta có năng lực này."
Nàng nói thì nhẹ nhàng bâng quơ nhưng sát ý ẩn chứa trong đó lại khiến tâm tình Kỷ đại nhân vô cùng phức tạp, nàng sát phạt quyết đoán, sâu không lường được.
"Còn muốn ta đây cảm ơn ngươi."
Mộc Vãn Tình nhìn thấy hắn bất đắc dĩ, khẽ cười nói: "Không cần, ngài nên quản thúc hài tử nhà ngài, nếu không muốn bọn họ vì lời nói mà chết."
Nếu chạm đến mấu chốt của nàng, chuyện gì nàng cũng làm ra được, mặc kệ đối phương là ai.
Kỷ đại thiếu gia cả kinh cả giận nói: "Ngươi dám? Ngươi không muốn hôn sự này nữa?" Đây là át chủ bài của hắn, chỉ cần hắn muốn làm thân, huynh muội bọn họ phải cung phụng hắn.
"Thời buổi này, vẫn có người cho rằng hôn sự có thể khiến đối phương quỳ trên mặt đất như cẩu nô lệ, ngu xuẩn không khá lên được." Mặt mày Mộc Vãn Tình thản nhiên, mang theo một chút châm chọc, "Hôn sự, là chuyện tốt cho cả hai bên, ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, nếu ngươi không tốt, ta sẽ kéo ngươi chết chung."
"Ngươi đường đường là một kẻ ngu xuẩn, nên tìm một nữ nhân ngu xuẩn mà lấy, gặt hái một ổ ngu xuẩn, Kỷ lão phu nhân, ta có chút đồng tình với ngài, tuổi cao sức yếu còn phải lo lắng cho một đống con cháu trong nhà chỉ biết gây họa."
Ngay cả khi Mộc Vãn Tình bị bại lộ thân phận, nàng cũng không mảy may kinh sợ, nàng cây ngay không sợ chết đứng hơn bất kì ai khác. “Tất nhiên, nếu muốn đổi ý, cả ta và Mộc gia sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Kỷ lão phu nhân đánh giá rất cao nàng, hiện tại càng khâm phục nàng, “Ta rất hài lòng với hôn sự này, hôn sự không phải trò chơi trẻ con. Một khi đã hứa sẽ không thay đổi.”
Tiền có hay không, không quan trọng, những gì bà ta thích ở nàng là năng lực đáng kinh ngạc này.
Mộc Vãn Tình chắp tay, cười tủm tỉm nói: “Nếu Kỷ gia không thay đổi, Mộc gia chúng ta tất nhiên sẽ giữ lời hứa, vậy thì cáo từ, bà mối sẽ đến để bàn bạc các thứ liên quan, phụ mẫu ta cũng sẽ nhanh chóng đến chào hỏi.”
“Tốt.”
Mộc Vãn Tình lôi kéo huynh trưởng công khai rời đi, trước khi nàng đi còn thâm thúy nhìn về phía hầu kiếm, hắn không nhịn được rùng mình một cái, thật đáng sợ.
“Đem trói hầu kiếm lại mang vào đây.” Đột nhiên một giọng nói phẫn nộ vang lên, hai chân hầu kiếm mềm nhũn, như tê liệt mà té ngã xuống mặt đất.
Trong nhà chính Kỷ gia.
Kỷ lão phu nhân nhìn tách trà đang tỏa hương thơm trên tay, “Đây là trà nàng ta bán năm trước phải không?”
“Đúng vậy.” Kỷ Vệ Chỉ Huy lúc trước ban lệnh truy nã không phải vì muốn giết bọn họ mà muốn mang bọn họ về dưới trướng mình.
Hắn rất thưởng thức tài hoa của đối phương, ngay cả tên của đối phương cũng đem đặt cho một người nhà họ Kỷ.
Mà hiện tại, ở mức độ nào đó, họ cũng đã trở thành người một nhà.