“Mộc Vãn Tình không chỉ có khả năng, mà khả năng dạy dỗ con người cũng rất tốt, tốt hơn so với các ngươi dạy dỗ.”
Hiểu mẹ chỉ có con, Kỷ Vệ Chỉ Huy vừa liếc mắt đã hiểu sự sắp xếp của mẫu thân, “Ta cảm thấy có thể, đến lúc đó cùng Hương Chủ thượng lượng.”
Lúc Kỷ Trừng từ miệng muội muội nghe được chuyện này, không khỏi ngẩn ngơ, ngay sau đó cười không ngớt.
Kỷ Tiểu Mạn trợn há hốc mồm, “Ngươi còn cười được? Bọn họ đều không phải người tốt.”
Kỷ Trừng đã sớm thấy Mộc Vãn Tình quen mắt, nhưng lúc ấy nàng cải trang thành nam, Mộc Tử Thành… lúc ấy nàng chỉ để ý đến Mộc Vãn Tình, cơ bản không chú ý những người khác.
“Hóa ra ta đã có duyên phận với Mộc gia từ lúc đó, thật tốt.”
“Ngươi là Kỷ gia đại tiểu thư, làm phi tần cũng dễ dàng. Mộc gia có cái gì?” Kỷ Tiểu Mạn trợn tròn mắt, “Hương Chủ nghe thì không tồi, nhưng không phải quan viên, không có quyền lực, chỉ là vật trang trí, sao có thể sánh đôi với ngươi? Ta cảm thấy bất bình thay ngươi.”
Kỷ Trừng khẽ lắc đầu, lười cùng nàng nói chuyện, ai nhìn thấu được suy nghĩ nhỏ nhoi của nàng?
Mộc Tử Thành tới nơi mới phản ứng lại, “A a a, ta có vị hôn thê rồi ư.” Hắn sắp thành thân!
Mộc Vãn Tình nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, khóe miệng giật giật, được rồi, chỉ cần hắn vui vẻ là được.
Nàng lấy giấy bút ra viết một bức thư, báo với phụ mẫu việc này, để bọn họ nhanh chóng tới đây bàn chuyện sính lễ.
Còn việc theo dõi lo liệu sính lễ, nàng không quan tâm.
"Muội muội, ngươi đã có đại tẩu."
"Đúng đúng, ngươi nói nãy giờ rồi đấy." Mộc Vãn Tình trợn tròn mắt, tên nam nhân này.
Tâm Mộc Tử Thành vui cũng muốn hỏng rồi, còn quan tâm đến cả nhị đệ, "Hay ngươi tìm cho nhị đệ một người đi, mắt nhìn người của ngươi so với cha nương còn tốt hơn."
Bây giờ Vu Uyển Nhu là nghĩa muội, không ảnh hưởng.
Nghĩ lại hôn sự do phụ mẫu sắp đặt cho ba huynh đệ muội, không có ai trong số họ tốt cả.
Mộc Vãn Tình trầm mặc, "Ngươi dám nói chuyện này trước mặt cha nương không?"
“Không dám, không dám.” Mộc Tử Thành bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, cái vị Yến Vương cùng Tây Vu sứ giả có thể từ bỏ sao? Ta nghĩ bọn họ có chuẩn bị mà đến.”
Mộc Vãn Tình vẻ mặt bình tĩnh, “Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, sợ cái gì, trước nay ta chưa từng thua, quá khứ cũng thế, hiện tại cũng vậy, tương lai càng là như vậy.”
Nhìn khuôn mặt tự tin của muội muội mình, trái tim của Mộc Tử Thành cũng dần ổn định, muội muội uy vũ.
Ở bên kia, đoàn người Yến Vương cùng sứ giả Tây Vu đều ở trong khách điếm được hoàng cung chỉ định, chốc lát sau, một thám tử cải trang thành tiểu nhị không tiếng động lặng lẽ tiến vào. “Bái kiến Yến Vương."
Yến Vương phất tay, “Đứng lên đi, còn dư lại bao nhiêu người?”
Thám tử vẻ mặt thất vọng, “Chỉ có ba huynh đệ chúng ta, lần này gặp nạn, tổn thất cả những người được bố trí từ vài chục năm trước, tổn thất quá lớn."
Nhiều năm bày bố của họ, lại bị một đợt tai nạn bất ngờ diệt trừ, thật quá đau lòng.
Không có thám tử, Bắc Sở liền đánh mất quana tình báo Đại Tề, ngược lại, Đại Tề lại nắm rõ họ như lòng bàn tay, việc này khiến cho các triều thần cực kỳ bất an.
Thám tử ba nước xâm trà trộm lẫn nhau, có người thắng có kẻ thua, nhưng quy mô thiệt hại lớn như vậy vẫn là đầu tiên.
Yến Vương vì thế mới đặc biệt tới đây một chuyến, trong này có một mục đích chính là tu sửa hệ thống tình báo ở Đại Tề.
"Chủ ý hành động lần này là của Mộc Vãn Tình, Đỗ Thiếu Huyên chấp hành?”
Thám tử nhẹ giọng bẩm báo, "Vâng, bọn họ rất thân thiết, có giá trị lợi dụng."
Yến Vương trầm ngâm, "Bọn họ xây một dãy nhà như vậy ở biên giới là có ý gì? Chợ quản lý chung là sao?"
Thám tử liền giới thiệu sơ qua tình huống, hắn biết không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Yến Vương cảnh giác, "Những thứ này đều xuất ra từ trong tay Mộ Vãn Tình?"
“Nàng là người cầm đầu, cũng là nhân tài hiếm thấy.” Thám tử trong mắt hiện lên một tia sát ý, “Nếu không chiếm được làm của riêng, thà hủy diệt còn hơn để nàng phát triển.”
Hắn tuyệt đối không phải muốn báo thù riêng, nữ nhân này thật sự không thể giữ lại.