Mộc Vãn Tình nở nụ cười xinh đẹp, "Đại ca, đến đây, cho Yến vương gia hóa đơn, thương hội chúng ta còn phục vụ đảm bảo hàng hóa, cùng với đưa hàng đến đường biên giới, ngài là khách nhân tôn quý nhất của chúng ta, chúng ta sẽ nhiệt tình một lòng phục vụ."
Lúc tùy tùng của Yến Vương trả tiền, tay lại không nhịn được run lên, mặc dù lúc ra cửa mang theo mấy chục vạn ngân phiếu làm tiền để mua bán, nhưng cũng không chịu nổi cách làm như thế nha.
Mộc Vãn Tình còn không nghĩ bỏ qua hắn, "Xin cho ta lại vì ngài giới thiệu các vật phẩm khác trong thương hội, cái này là một chuỗi trân châu Nam Hải mượt mà, đặc biệt sáng bóng ướt át, là trân phẩm phi thường khó có được, bộ đồ trang sức ngọc bích này là do ta tự mình thiết kế, thế gian này chỉ có duy nhất một bộ, kiểu dáng mới lạ độc đáo như vậy nhất định Vương phi sẽ thích."
Nàng cười ngọt ngào, "Nam nhân mà, đối với nữ nhân mình thích không thể hẹp hòi, vương gia, ngươi cũng không nhỏ nhen keo kiệt đúng không?"
Yến Vương còn nghĩ muốn nàng đi theo mình, đương nhiên là Khổng Tước xòe đuôi, cực kì khoe khoang thực lực của chính mình, nhưng, lấy lòng mỹ nhân lại thật quá đốt tiền, "Ngươi thấy thế nào?"
"Dĩ nhiên không phải, vừa nhìn thấy đã biết ngài là một nam nhân tốt có thể nguyện ý vì nữ nhân vung tiền như rác." Mộc Vãn Tình vung tay lên, "Đại ca, đem hóa đơn tới cho Yến Vương, cái này, cái này, còn có cái này, đều cho bọc lại."
Yến Vương bắt đầu cảm thấy không ổn, người khác là đòi tiền, nàng là đòi mạng!
Tùy tùng thấy thế, vội vàng nói, "Vương gia, ngài không phải còn có việc sao?"
Yến Vương không kịp chờ đợi đứng lên, một mặt áy náy, "Thực sự có lỗi, bản vương còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, đi trước một bước."
"Còn muốn bàn bạc chuyện quan trọng nha." Mộc Vãn Tình còn nghĩ muốn giữ lại.
"Hôm khác, hôm khác." Hắn cực lực để cho mình không nên quá vội vàng xao động, không thể để lộ vết tích.
Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Vậy được, những vật này ta liền giúp ngài đưa đến khách điếm, chất lượng phục vụ của chúng ta rất tốt, hy vọng có thể làm ngài hài lòng."
Yến Vương gật đầu qua loa, "Hài lòng, hài lòng."
Mộc Vãn Tình nhìn bóng lưng rời đi của bọn hắn, trong mắt tất cả đều là ý cười, muốn chơi chiêu trò với nàng sao, đây chính là kết cục.
Chờ đi ra khỏi thương hội, hắn thở ra một hơi thật dài, cảm giác bị móc sạch thật là đáng sợ.
Tùy tùng thận trọng hỏi, "Vương gia, ngài còn ổn chứ?"
Yến Vương vuốt mồ hôi lạnh trên trán, trên đời này tại sao lại có thể có nữ nhân đáng sợ như vậy?
"Còn lại bao nhiêu bạc?"
Tùy tùng móc hầu bao ra nhìn mấy lần, "Chỉ có mười mấy lượng, kinh phí hoạt động của chúng ta không đủ, làm sao bây giờ?"
Yến Vương cười khổ, một lúc tiêu xài mấy chục vạn lượng, tâm hắn cảm thấy sợ hãi, quay đầu nhìn thoáng qua, hắn không dám tới nơi này nữa.
"Đem hàng bên trong mang trở về nước đi, để cho người lấy thêm bạc đem tới."
"Nếu không thì, đổi ý đi?" Tùy tùng cảm thấy việc này có chút không đáng tin cậy.
Chính sự còn chưa hoàn thành, tiền lại tiêu hết, tại sao có thể có loại chuyện này?
"Đổi ý?" Yến Vương sắc mặt ảm đạm không rõ, "Ngươi tin hay không, ta chỉ cần đổi ý, khắp thiên hạ đều biết Sở quốc nghèo nàn, Yến Vương của Sở Quốc đến lá trà cũng không thể mua nổi, mặt mũi này liền ném về tận nhà."
Thuộc hạ tưởng tượng một chút, hoàn toàn có khả năng này.
"May mà ta cơ linh, nếu không, không có tiền thanh toán bị đuổi ra......"Hắn chỉ tưởng tượng đến hình ảnh kia, toàn thân đều nổi da gà."Thanh Bình Hương Chủ thật đáng sợ, một đao ôn nhu đánh xuống này, để cho người ta muốn từ chối cũng không được."
Yến Vương thở dài một hơi, vừa muốn nói gì, liền nhìn thấy ở đối diện có một thân ảnh quen thuộc, ánh mắt hơi lóe lên tiến đến nghênh đón.
Một đoàn người sứ giả của Tây Vu nhìn thấy hắn, cũng rất kinh ngạc, "Yến Vương điện hạ, tại sao ngài lại ở chỗ này? Không phải nói đến thương lượng đại sự sao?"