Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462.

Chương 462. - Chương 462. -

Hồ Đồ dứt khoát càn quấy, “Ta như thế nào cảm thấy ngươi là mượn cách này để chuyện đồ vật đến trong tay hắn? Căn bản không phải thật sự muốn bán cho chúng ta, chuyện này quá đáng, ngươi xem chúng ta thành cái gì hả?”

Mộc Vãn Tình xòe bàn tay nhỏ bé, nói: “Ngươi cho là như vậy cũng được, cơ hội bày ra trước mắt, ai cũng có cơ hội.”

Ánh mắt của nàng rơi vào trên người mấy thương nhân, trong lòng các thương nhân nghẹn khuất không chịu được, bọn họ rất muốn mua, nhưng... không dám đắc tội quý nhân nhà mình a.

Ánh mắt thương nhân Đại Tề đều né tránh.

Hồ Đồ:...

Mộc Vãn Tình không thèm để ý đến suy nghĩ của bọn họ, tiếp tục, “Bắt đầu đấu giá guồng nước thứ năm…”

Lúc này đây, Hồ Đồ không chần chừ nữa, “Mười vạn một ngàn.”

“Mười lăm vạn.” Quách Nhị cố ý nâng giá lên.

Hồ Đồ âm thầm cắn răng, “Mười sáu vạn.”

Yến Vương nháy mắt với hắn, không phải đã nói rồi sao? Sao hắn lại tự ý đổi ý?

Hồ Đồ làm như không thấy, ra giá tiếp: “Mười chín vạn.”

“Hai mươi vạn.”

Cuối cùng, Hồ Đồ thành công lấy được một guồng nước.

Bất kể như thế nào, cũng phải mua một bộ lấy về báo cáo kết quả công tác.

Yến Vương thấy hắn không cần nghĩ ngợi thay đổi chủ ý, phá hư liên minh, tức đến hộc máu, nhưng lại không có cách gì với hắn.

Tây Vu cũng đã có, Sở quốc bọn họ cũng phải có.

Nếu không, chuyện này truyền về, Hoàng đế bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?

Thôi thôi, hắn cũng mua lấy một kiện đi, mang về mở ra nghiên cứu.

Dù sao, hắn còn có phương án thứ hai, từ từ mưu tính, cũng không tin bắt không được Mộc Vãn Tình.

Nếu lấy được cả nhân tài lẫn vật, đó mới là người thắng lớn nhất.

Cuối cùng, hắn đồng dạng lấy giá hai mươi vạn để đấu giá được một bộ.

Mọi người đều cho rằng buổi đấu giá kết thúc như vậy, Mộc Vãn Tình vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, giọng nói thoải mái nói.

“Được rồi, chính sự xong xuôi, ta còn có một ít công thức bán đấu giá, mời mọi người cùng nhau ủng hộ.”

Cái gì mà Tuyết Mị Nương, bánh mì nướng, bánh sừng trâu, bánh su kem, bánh bích quy, bánh kếp, macaron vân vân, các loại điểm tâm vừa lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Một phần giá khởi điểm hai vạn, giá cả này so với lúc trước, rẻ như rau cải trắng, khiến cho mọi người đang ngồi đều động tâm không thôi.

Lúc này đây, thương nhân bị áp chế đều nhịn không được tham dự vào, vật lớn như guồng nước bắt bọn họ nhịn, loại vật nhỏ này cũng nên để cho bọn họ dính một chút tay đi.

Yến Vương và Hồ Đồ cũng không thể tiếp tục ép, guồng nước còn có thể dùng lý do lợi ích quốc gia, nhưng những món điểm tâm ngọt này thì không thể nào nói nổi.

Cắt đứt con đường tài chính của người khác, như giết phụ mẫu, thương nhân có ti tiện hơn nữa cũng sẽ phẫn nộ phản kháng.

Dù sao cũng phải cho người ta chút đường sống, cũng là cho mình đường lui, không thể đem sự tình làm tuyệt.

Các thương nhân bị đè nén một khi thả mình ra, lập tức tiêu phí mang tính trả thù.

Dưới bầu không khí huyên náo, mỗi một loại đều bán đấu giá ra giá trên trời, cơ hồ mỗi người đều có phần.

Đương nhiên, người thắng lớn nhất là Mộc Vãn Tình.

Nhìn mọi người vui sướng, Yến Vương đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, hình như bị Mộc Vãn Tình dắt mũi đi, là ảo giác sao?

Tâm tư hắn xoay chuyển, nói: “Hương Chủ Thanh Bình, buổi đấu giá lần này vô cùng thành công, ngươi phải mời mọi người uống một chén.”

Mộc Vãn Tình rất hào phóng, “Được, người đâu, mời mọi người đến phòng khách ăn một bữa tiệc rượu.”

Nàng hướng mọi người chắp tay, “Mọi người ăn ngon uống ngon, ta sẽ không phụng bồi.”

Không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng quay đầu bước đi.

Yến Vương cản đường nàng, “Không phải, ngươi cứ như vậy mà đi chứ? Ngươi là chủ nhân ở đây a.”

Mộc Vãn Tình chỉ chỉ khuôn mặt xinh đẹp của mình, nói: “Ta thân là nữ nhi, phải uống rượu với đám nam nhân các ngươi là sao? Ta còn phải lập gia đình, cáo từ.”

Bình Luận (0)
Comment