Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463.

Chương 463. - Chương 463. -

Yến Vương khóe miệng co rút, lúc nàng tổ chức đấu giá, sao lại không cảm thấy có vấn đề?

“Ngươi đây là lấy cớ.”

Mộc Vãn Tình hai tay chống nạnh, trừng mắt, đúng lý hợp tình gật đầu, “Đúng vậy, tiền đã tới tay, tại sao ta còn phải xã giao với các ngươi? Chỉ là lãng phí thời gian.”

Tiền của bọn họ đều bị nàng ép sạch! Không có giá trị!

Yến Vương trợn mắt há hốc mồm, nàng thật không biết xấu hổ! Đồ Tra nữ!

Bên kia, Kỷ Vệ Chỉ Huy trốn trong bóng tối vây xem toàn bộ quá trình, hai mắt tỏa sáng.

Mộc Vãn Tình vừa tiến vào, người Kỷ gia liền khẩn cấp truy hỏi, “Vãn Tình, ngươi như thế nào đoán được bọn họ đã kết minh lại với nhau? Quách Nhị hẳn là người trước đó đã nhận ủy thác của ngươi đi? Lúc trước hắn cũng không có trong danh sách mời, là người được an bài trà trộm vào đi?”

“Trước thì thả ra bánh kem, sau đó lại thả ra guồng nước, cuối cùng mới là điểm tâm, thứ tự này có cái gì đặc biệt sao?”

“Sao ta cảm thấy toàn bộ tiết tấu đều do ngươi tỉ mỉ sắp xếp? Ngươi đã dự đoán phản ứng của bọn họ trước rồi sao?”

Mộc Vãn Tình chỉ cười mà không nói.

Mỗi một chi tiết đều là do nàng tỉ mỉ sắp xếp, tiết tấu, quy trình đều có chừng mực, nghiền ngẫm lòng người thấu đáo.

Có thể nói, mọi người vừa đi vào liền rơi vào trong tấm lưới lớn mà nàng đã tỉ mỉ bện thành, không một ai có thể trốn thoát.

Kỷ Vệ Chỉ Huy thấy nàng không nói, cũng không cưỡng cầu, “Ngươi lấy danh nghĩa bán guồng xe để bán những thứ khác sao? Chậc chậc chậc, tất cả mọi người đều bị lừa.”

Bánh kem và điểm tâm ngọt đã kiếm được đầy bồn đầy bát, kiếm được tài phú mấy đời.

“Không có tiền, bọn họ cũng không gây ra được phong ba gì.” Mộc Vãn Tình lười biếng tựa vào ghế, “Chỉ là, vẫn nên kiểm soát nghiêm ngặt.”

“Đó là đương nhiên, danh nghĩa quản lý trợ chung đã có, ngươi có tính toán gì không?”

Mộc Vãn Tình chậm rãi đưa một phần tư liệu tới, nói: “Trên đó là tính toán của ta về chợ chung, ngươi tìm cơ hội nói chuyện với họ, ba bên ký tên chứng thực.”

Nàng không có quyền chấp hành, chữ ký không có tác dụng.

Kỷ Vệ Chỉ Huy cẩn thận đem phương án xem một lần, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, nhịn không được đọc xem hai lần, mỗi một lần đều có cảm ngộ bất đồng.

“Mộc tiểu thư đúng là kỳ nhân mà.”

Nếu như phương án này có thể thành công, mỗi năm thành Cam Châu nhận được mấy chục vạn lượng thuế, đối với thành Cam Châu nghèo khó mà nói, là tin tức tốt vô cùng.

“Chỉ là, quốc gia kia cũng sẽ được thơm lây.”

Chuyện này làm cho người ta có chút không vui.

Thiên hạ hưng vong, hưng, bá tánh sướng, vong, bá tánh khổ. Trong chiến tranh khổ nhất vĩnh viễn là bá tánh tầng dưới chót, Mộc Vãn Tình muốn chính là hòa bình.

“Cùng thắng cùng có lợi nha, có thể an ổn kiếm tiền thật, không cần lo cơm áo, ai còn nguyện ý mạo hiểm tánh mạng đánh trận?”

Chiến tranh trên bản chất chính là phân phối lại lợi ích, dân tộc phương bắc vào mỗi mùa đông đều nhiều lần phạm biên quan của ta, điên cuồng cướp đoạt một phen liền chạy, chính là bởi vì không đủ ăn đủ uống, sinh hoạt thiếu thôn nên mới đến cướp.

Loại hành vi cường đạo này chỉ khiến cho hai bên càng thêm thù hận.

Đứng ở góc độ dân tộc phương bắc, thay vì để cho mình chết đói, không bằng để cho người khác chết đói, có thể dễ hiểu.

Đứng ở góc độ Đại Tề, đó là cường đạo chạy vào nhà mình cướp đoạt! Đánh chết tất cả!

Mộc Vãn Tình là người Đại Tề, đương nhiên sẽ bảo vệ lợi ích của dân chúng Đại Tề.

“Chúng ta dùng trà gạch muối ăn tơ lụa đồ sứ đổi lấy chế phẩm từ lông cừu cùng sữa bò sữa dê, bá tánh bọn họ khi nhìn thấy được lợi ích phong phú, tự nhiên sẽ nuôi nhiều dê bò, người nuôi ngựa tất nhiên lại ít đi, cắt giảm vật tư chiến đấu của bọn họ, đây là điều thứ nhất.”

“Thứ hai, để cho phía trên hưởng thụ xa hoa vô độ, tham sống sợ chết, phía dưới thì không thiếu ăn thiếu uống, trận chiến này cũng không đánh nổi. Dùng kinh tế đạt được mục đích chính trị, gọi là kinh tế diễn biến hòa bình.”

Phía trên tranh quyền đoạt lợi, nhiều lần phát động chiến tranh. Mặc kệ bá tánh quốc gia nào, cũng đều sẽ khổ.

Kỷ Vệ Chỉ Huy:...

Bình Luận (0)
Comment