“Nếu ngươi là nam nhân, lấy tài hoa của ngươi nhất định có thể phong hầu bái tướng.”
Mặt mũi Mộc Vãn Tình thanh lãnh, là nữ nhi thì sao, nàng vẫn có thể thi triển tài năng chính trị như thường.
Lần này Kỷ phu nhân hoàn toàn tâm phục khẩu phục, dọc theo đường đi khen ngợi không ngừng, còn dặn dò nữ nhi, về sau mọi việc đều nghe Mộc Vãn Tình, đừng tưởng rằng là đại tẩu thì có thể áp nàng một đầu, nhân vật như vậy không áp nổi.
Kính yêu là tốt rồi.
Kỷ Trừng thất thần, tâm tư còn đắm chìm trong buổi đấu giá vừa rồi, cái gì gọi là bày mưu nghĩ kế, cái gì gọi là túc trí đa mưu, chính là nó.
Nàng thật sự muốn trở thành người như vậy.
“Sau khi thành hôn không biết có thể ra ngoài làm việc hay không.”
Kỷ phu nhân tức giận vỗ nhẹ cánh tay của nàng, có nhà ai mà muốn tức phụ xuất đầu lộ diện? “Đừng hồ nháo, làm một thê tử hiền lương, nương tử tốt, mẫu thân tốt, mới là bổn phận của ngươi.”
Trong lòng Kỷ Trừng hiện lên một tia thất vọng.
Mấy ngày kế tiếp, Mộc Vãn Tình đưa bí phương cho người đã đấu giá thành công, còn tự tay dạy hai lần, sau đó, lấy lý do mệt nhọc quá độ đóng cửa từ chối tiếp khách.
Yến Vương bái phỏng mấy lần đều bị chặn ngoài cổng, tức giận không chịu được, chỉ không có cách gì với nàng.
Quách Nhị ngược lại thuận lợi tiến vào, hắn nói: “Hương Chủ, quả nhiên không ngoài tính toán ngài, những thương nhân kia đều len lén chạy tới tìm ta, dựa thao ý của ngài đã chọn ra mấy nhà để bán, đây là hai trăm vạn lượng bạc.”
Guồng nước bán cho Quách Nhị trong buổi đấu giá, toàn bộ đều bị bán hắn qua tay, giá nhập mười vạn, giá xuất hai mươi lăm vạn, lại không phát sinh liên hệ trực tiếp với Mộc Vãn Tình, không tính là vi phạm phía trên, không thể bắt bẻ.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, “Ta bảo người để lại cho ngươi một chiếc guồng nước, ngươi tự đi lấy đi.”
“Đa tạ.” Quách Nhị cung cung kính dâng lên hai mươi vạn bạc, nhưng Mộc Vãn Tình chỉ nhận một nửa.
Mọi chuyện đều theo ý nguyện của nàng tiến hành, nàng thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng có chút thời gian thả lỏng.
“Bút lông.”
Lập Xuân nhanh chóng đưa giấy bút đến trước mặt nàng, cẩn thận mài mực, càng theo dõi chủ tử làm việc, càng phát hiện sâu không lường được.
Mộc Vãn Tình cầm lấy giấy bút, viết một phần thư tình cảm chân thành tha thiết, trong thư tường thuật cặn kẽ đủ loại tình huống trong buổi đấu giá hôm nay, còn cố ý nói rõ, tiền bán guồng nước đều quyên góp đầy đủ cho triều đình, một phân tiền nàng cũng không dính, lòng nàng luôn hướng về triều đình, lúc nào cũng cảm động nhớ ơn quân, đền đáp triều đình vân vân, cuối cùng nói một câu, nàng thân ở Tây Lương, ỷ lại tướng sĩ biên quan bảo vệ, liền chỉ định quyên khoản này cho tướng sĩ Tây Lương.
Đương nhiên, là lấy danh nghĩa hoàng thượng quyên góp, nàng cũng không có ý định thu mua lòng quân.
Sau khi viết xong niêm phong lại, nàng viết một hàng chữ trên phong thư, Hoàng đế bệ hạ tự mình mở.
“Người đâu, đưa phong thư này cùng những ngân phiếu này đến trong tay Đỗ doái, nói với hắn, bạc này quyên góp cho phủ Đô Ty Tây Lương, coi như quân tư.”
Về phần thư này, đương nhiên là mượn tay Đỗ soái trình lên quân vương.
Một phen thao tác mãnh như hổ, nàng cũng thuận thế phủi sạch quan hệ, bán cho Đỗ soái một nhân tình.
Nàng vừa nằm xuống nghỉ ngơi, còn chưa chợp mắt, nha hoàn ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, “Tiểu thư, có người quốc gia khác cầu kiến, nói có vật hiếm lạ tiến dâng.”
Những ai khác đều không được vào, duy chỉ có người dâng đồ bất cứ lúc nào cũng có thể báo lên.
“Mời vào.” Mộc Vãn Tình mạnh mẽ xoay người đứng lên, thay một bộ y phục tiếp khách, chải một kiểu tóc đơn giản.
Là hai thương nhân họ Hồ, miệng líu lo, hạ nhân chiêu đãi đều nghe không hiểu, chỉ phụ trách đưa trà bánh lên đứng hầu một bên.
Mộc Vãn Tình đi vào, hai thương nhân họ Hồ nhãn tình sáng lên, nói: “Hương Chủ tôn quý, thật cao hứng khi được gặp ngài.....”
Hai người mũi cao mắt sâu tóc quăn màu nâu đậm, đội mũ giả sừng nhọn, Mộc Vãn Tình nhìn vài lần, họ Hồ, hẳn là người Túc Đặc đi.
Tiếng Hán của bọn họ rất lưu loát, Mộc Vãn Tình nghe được nửa ngày, liền ngắt lời bọn họ, nói: “Trong tay hai vị có thứ gì tốt?”