Thương nhân họ Hồ lấy ra hàng hóa của mình, nói: “Đây là hương liệu Tây Vực mang đến, giá trị ngàn vàng, trân quý dị thường.”
Mộc Vãn Tình không cảm thấy hứng thú với hương liệu, nhưng hương liệu quả thật quý giá, nhân sĩ thượng tầng rất thích món này.
Nàng dứt khoát nhận hết, về sau khi nào cần tặng lễ thì dùng.
Thấy nàng sảng khoái như thế, thương nhân họ Hồ phi thường cao hứng, nói: “Ta còn có cốc lưu ly, bảo thạch, lụa thô.....”
Bọn họ cực lực đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, Mộc Vãn Tình muốn lụa thô và một hộp bảo thạch, bảo thạch ba màu lam hồng lục dưới ánh mặt trời rạng rỡ toả sáng, từng viên đều to bằng quả trứng bồ câu, được xưng là tinh phẩm, ước chừng có sáu mươi viên.
Một hộp này cũng chỉ vạn lượng, giá cả xem như rẻ, lúc trước Mộc nhị phu nhân còn nói, muốn vơ vét chút bảo thạch để chuẩn bị cho chuyện cưới thê tử của nhi tử lẫn gả nữ nhi ra ngoài.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua chiếc cốc lưu ly mà họ đang cố gắng bán, nàng không có hứng thú, nói: “Không cần, ta còn có thứ tốt hơn.”
Hai thương nhân họ Hồ nghe vậy thì cực kỳ thất vọng, cốc lưu ly mới là bảo bối mà bọn họ muốn đẩy, hàng đắt nhất đáng giá nhất.
Mộc Vãn Tình bảo người cất kỹ bảo thạch, rồi nói: “Ta càng muốn có được hạt giống thực vật, loại nào cũng được.”
Trước đó, nàng đã thu thập hạt giống hạch đào, nho, lựu, đậu tằm, định mang về nông trang trồng trọt.
Hai thương nhân họ Hồ nhìn nhau, một người trong đó lấy ra mấy túi nhỏ, nói: “Đây là hồ ma, hạt tiêu, dưa chuột, cải bó xôi, đậu hà Lal, rau diếp.”
Dưa chuột chính là dưa chuột, cải bó xôi là rau chân vịt, hồ ma là hạt mè.
Mộc Vãn Tình không từ chối, đưa ra một cái giá khá tốt.
Một người thương nhân khác trong đó chần chờ một chút, nói ra, “Ta có một túi hạt giống mộc miên, nhưng không biết có thể trồng trọt hay không…”
Đây là thứ người khác cưỡng ép nhét cho hắn.
Nghe vậy, ánh mắt Mộc Vãn Tình sáng lên, nàng muốn hạt giống mộc miên, “Lấy cho ta xem, càng nhiều càng tốt, ta thích đóa hoa trắng noãn như ngọc, trồng thành một khu vực khẳng định rất đẹp.”
Thương nhân bảo hạ nhân đưa tới một cái bao tải, mở ra nhìn, quả nhiên là hạt giống mộc miên, chỉ là một vòng bên ngoài bị ẩm.
Mộc Vãn Tình tiếc hận không thôi, kiểm tra những hạt giống khác, có thể dùng.
“Được, ta muốn.”
Mộc Vãn Tình còn nhiệt tình mời bọn họ có cơ hội thì tới Lương Thành buôn bán, có đồ tốt đều có thể bán cho nàng, còn nhờ bọn họ vơ vét nhiều các loại hạt giống, nàng đều muốn.
Hai người cực kỳ cao hứng, miệng đều đáp ứng, không nghĩ tới nàng sảng khoái đáp ứng như vậy, làm ăn với người như vậy thật sự thoải mái.
Chờ người vừa đi, Lập Xuân cẩn thận nói, “Tiểu thư, ngài cho nhiều quá, cảm giác thua thiệt.”
Mặc dù nàng không hiểu làm ăn, nhưng nhìn dáng vẻ cao hứng phấn chấn của hai người kia, nhất định là kiếm lời gấp bội.
“Chịu thiệt là phúc, lần sau bọn họ có thứ tốt, nhất định sẽ nghĩ đến ta đầu tiên, đây chính là lời.” Đây chính là kết quả Mộc Vãn Tình muốn, hơn nữa, giá cả này cũng không tính là quá đáng.
Hạt giống ở trong tay một số người là phế vật, nhưng ở trong tay nàng có thể biến thành bảo bối.
Nàng thưởng thức hạt giống mộc miên, bỗng nhiên nói, “Chuẩn bị một chút, chúng ta lên đường trở về.”
Lập Xuân ngây ngẩn cả người, “Cái gì? Bây giờ đi ngay? Không phải nói phải đợi phố thương phẩm vùng ngoại ô khai trương sao ạ? Lão gia phu nhân đang trên đường tới....”
Mộc Vãn Tình ở chỗ này đã lâu, tiền cũng kiếm đủ rồi, nên về trồng trọt và xây dựng cơ sở hạ tầng, nàng nói: “Một mình nhị ca ta không xử lý được mọi chuyện, ta phải về chủ trì đại cục.”
“Vâng.”
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cửa lớn khách điếm mở ra, mấy chiếc xe ngựa giống nhau chạy ra ngoài.
Mấy người theo dõi một đêm không ngủ nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi theo xe ngựa bên ngoài ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, hai cỗ xe ngựa lặng lẽ đi ra ngoài.