Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467.

Chương 467. - Chương 467. -

“Mọi người hẳn cũng đều thấy được Tề quốc chúng ta đã xây dựng một loạt kiến trúc ở biên cảnh đi? Hai quốc gia các ngươi cũng có thể xây a, vừa vặn tạo thành khu tam giác, cố định chợ chung, mỗi ngày khai trương, cũng không cần sợ gió táp mưa sa..."

Nghe hắn nói như vậy, mọi người mới phát hiện vị trí xây dựng phố thương phẩm Đại Tề này đặc biệt xảo diệu.

Nếu chỉ nhìn một phố thương phẩm sẽ nhìn không ra, nhưng nếu như Bắc Sở Tây Vu cũng xây, vậy thì sẽ thành một hình tam giác, ở giữa có một không gian giao dịch cực lớn.

Ngày trước, hai quốc gia còn lại cũng không tốn tâm tư để quản lý chợ chung này, chỉ quy định cứ cách năm ngày mở chợ một lần, giao dịch thành công phải nộp thuế.

Nhưng, nộp thuế giao cho ai đây? Thuế suất ở các quốc gia khác nhau và rất hỗn loạn.

Đám người đục nước béo cò rất nhiều, bóc lột từng tầng từng tầng, ba quốc gia cãi cọ lẫn nhau, người chuyện quản lý cứ loạn cả lên, trung gian kiếm lời nhét túi riêng, dù sao, trên sổ sách không có bao nhiêu tiền.

Hồ Đồ nhíu mày, nói: "Chúng ta có chỗ tốt gì?”

“Chúng ta thống nhất quản lý, đây là hai mươi điều quy tắc quản lý, mọi người có thể xem qua trước.” Kỷ Vệ Chỉ Huy phát tư liệu cho từng người một, mọi người vừa đọc, quy tắc được viết ra rất tỉ mỉ cụ thể, cũng rất công bằng.

Giống như thiết lập hệ thống thu ngân hoàn chỉnh, mỗi quốc gia được chọn ra một người đi giám sát quầy thu ngân của nhau, tiền thu được trực tiếp bỏ vào trong một cái rương đặc chế, buổi tối cùng nhau mở ra đếm tiền, chia ngay tại chỗ.

Mỗi một hóa đơn sao ra năm bản, mỗi quốc gia một bản, hai bên mua bán mỗi bên cầm một bản, dưới tình huống như vậy sẽ hạn chế gian lận rất lớn.

"Phàm là người bán hàng tiến vào chợ chung phải nộp một mức phí nhất định để được bầy bán, chia làm ba cấp bậc, người bình thường nộp hai mươi văn, tán thương hai lượng bạc, đại thương hộ hai mươi lượng bạc." Đây là ngưỡng cửa tiến vào, cũng không thể trông cậy vào chút tiền ấy phát tài.

“Tất cả giao dịch đều phải thông qua khế ước của quan phủ, rút ra một phần thuế nhất định.” Đây mới là khoản to.

"Đương nhiên, quan phủ phụ trách an toàn của tất cả mọi người, tại thị trường tam giác này không cho phép đánh nhau bằng binh khí, không cho phép đùa giỡn tàn nhẫn gây sự ẩu đả, mặc kệ có lai lịch gì, chỉ cần ở chỗ này chính là an toàn. Nếu dám phạm tội ở chỗ này, sẽ bị ba quốc gia cùng nhau chế tài, mọi người thấy thế nào?”

Làm ăn mà, nhất định phải có một môi trường hòa bình chung.

Tất cả mọi người đều không có dị nghị.

Kỷ Vệ Chỉ Huy khẽ gật đầu, nói: “Chợ chung tam giác này đặt tên là chợ chung Hòa Bình, mọi người không có ý kiến chứ?”

“Là do Hương Chủ Thanh Bình khởi xướng?”

“Đúng vậy.”

Mọi người nhìn nhau, đều tỏ vẻ đồng ý, dù sao cũng chỉ là một cái tên mà thôi.

Lúc này Kỷ Vệ Chỉ Huy mới chỉ vào con phố thương phẩm được xây dựng, nói: "Dãy kiến trúc của chúng ta sẽ bán các loại thức ăn, chuyên cung cấp cho lái buôn ở chợ chung, đương nhiên, cũng hoan nghênh mọi người tới đặt mua với số lượng lớn.”

Ánh mắt mọi người sáng lên, chuyện này cũng có sao, “Ăn? Do Hương Chủ Thanh Bình làm?”

“Đúng vậy, tộc nhân Mộc gia phụ trách khối này.” Kỷ Vệ Chỉ Huy không thể không nói, Mộc Vãn Tình đúng là một thiên tài, nàng không phải chí công vô tư, nhưng, là một người có ý tưởng có lý tưởng, cũng có giới hạn, có nguyên tắc.

Trong lúc mưu cầu phúc lợi cho quốc gia, cũng không quên mưu cầu lợi ích cho gia tộc mình.

“Đây coi như là sinh ý của nàng sao?” Yến Vương bình tĩnh nhìn hắn, hỏi tiếp: “Với ngươi thì có lợi gì? Với Đại Tề có chỗ tốt gì?”

“Đánh thuế một nửa lợi nhuận.” Đây là một phần lợi nhuận mà Kỷ Vệ Chỉ Huy phi thường kỳ vọng, mỹ thực của Mộc gia tương đối nổi tiếng.

Mọi người vừa nghe, suy nghĩ liền thông suốt, có phải cũng nên kiếm mấy gian cố định hay không?

“Nửa kiến trúc ở kia thì dùng làm gì? Định bán hay cho thuê?”

Bình Luận (0)
Comment