Một thanh âm vang lên ở bên tai, "Ngũ hoàng tử, ngũ hoàng phi đang chờ ngài hồi phủ."
Là thế tử Tấn Vương, thần sắc hắn nhàn nhạt, cả đêm nay đều không để lại cho người ta cảm giác tồn tại nào, một câu cũng không nói, trầm mặc lạ thường.
Lúc này ngũ hoàng tử mới thu hồi mặt thối, hai người nhìn nhau một chút, từng người quay đầu rời đi, nhìn dáng vẻ như không có quan hệ gì.
Tam hoàng tử chậm rãi ung dung đi đến trước mắt Tấn Vương điện hạ, "Vương đệ kia của ta tính tình thật không tốt, ngươi tốt bụng nhắc nhở hắn, hắn đến cả lời cảm tạ cũng đều không có."
Dáng vẻ thế tử Tấn Vương có chút xấu hổ, "Ngài từ nhỏ so với hắn càng hào phóng hơn chút."
Tam hoàng tử trong lòng âm thầm đắc ý, chạm vào bờ vai của hắn, "Đúng là, vẫn là ngươi có mắt nhìn, đi, đi uống rượu."
Đám quan chức trong lòng rối bời, đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ.
Ngự thư phòng
Đèn lồng trong cũng sáng tỏ, chiếu rọi như ban ngày.
Hoàng thượng uể oải dựa vào ghế, "Các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Thanh Bình Hương..." Thủ phụ đã nhìn qua bức thư của Mộc Vãn Tình, nhíu mày nói: "Nàng tiến công vải bông có công, đã phong Huyện Chủ, xem như đây là thưởng cho công lao của nàng, nàng muốn làm nữ quan... Đây là suy nghĩ hão huyền."
Một nữ tử lại muốn phá vỡ luật lệ cũ có từ mấy ngàn năm, muốn cùng đám nam nhân tranh cao thấp trên triều đình, chuyện này sao có thể?
Hoàng thượng từ chối cho ý kiến, tay phải gõ nhẹ trên bàn, "Thái tử."
Thái tử lại liếc mắt nhìn bức thư, Mộc Vãn Tình thật sự rất lợi hại.
"Nếu như nông trang của nàng có thể trồng thành công thật, như nàng đã nói tới, chi phí thấp sản lượng thu hoạch cao, vậy thì phải đáp ứng nàng lại như thế nào?"
Thủ phụ hết mức sợ hãi, "Thái tử, chuyện này tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể......"
Hắn không chỉ là Thủ phụ, mà còn là lão sư của Thái tử, cho nên, nói chuyện cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí.
Thái tử khoát tay áo, ngắt lời hắn định nói: "Đối với Cô mà nói, nhân tài không phân biệt nam nữ, chỉ cần làm việc thật tốt, cống hiến vì nước vì dân, Cô liền dùng."
Cái mông quyết định cái đầu, vị trí đứng của hắn quyết định phạm vi và góc độ tư duy.
Hắn là Thái tử, chỗ đứng đủ cao, cần phải vì đại cục của đế quốc nhìn nhận vẫn đề.
Thủ phụ không tán đồng ý kiến của hắn, hắn là thần tử, đương nhiên là đứng từ góc độ của thần tử mà nói tới mọi việc.
"Thái tử, ngài không thể nói những lời như vậy được, vì một nữ tử đối đầu với hàng ngàn hàng vạn người đọc sách trong thiên hạ, đối đầu cùng văn võ bá quan, điều này không đáng.”
"Đúng vậy, Thanh Bình Huyện Chủ rất có tài hoa, có thể phong thưởng tước vị, nhưng không thể phong quan."
Thái tử nhíu mày nói: "Không nói như vậy được, Thanh Bình Huyện Chủ có tài hoa độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được? Không cần một người tài chí như vậy đối với quốc gia là một tổn thất lớn."
Thủ phụ thừa nhận Mộc Vãn Tình có chút thiên phú tại phương diện nông nghiệp , nhưng không đủ để vì nàng dao động căn cơ triều đình, "Không đến mức đó, trong triều cũng có không ít quan viên xuất sắc, trên đời làm gì có ai không thể thay thế được?"
Thái tử nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú, "Vậy lão sư ngài nói một chút xem có quan viên nào có thể tạo ra xi măng, guồng nước cùng vải bông? Ai? Lần này Cô sẽ khẩn cầu phụ hoàng trọng dụng hắn."
"Chuyện này......" Thủ phụ bị chặn lời làm cho khó xử, Đại Tư Nông cũng không có được bản lĩnh này.
Nhưng, hắn lập tức nghĩ ra một cái lí do thoái thác, "Lui gần một vạn nói, coi như Thanh Bình Huyện Chủ thật có đại tài, thân là Huyện Chủ Đại Tề, vì triều đình làm việc là lẽ đương nhiên, ta nghĩ, Thanh Bình Huyện Chủ là một cô nương tốt hiểu rõ đại nghĩa, sẽ không để ý đến những điều hư danh này."
Nói như vậy có nghĩa là để Mộc Vãn Tình làm việc, nhưng không cho danh phận.
Thái tử không khỏi cười ha ha một tiếng, "Ngươi nhìn ra nàng hiểu rõ đại nghĩa ở chỗ nào chứ? Nàng rõ ràng là một người không bao giờ chịu ăn thiệt thòi, có thù tất báo, là người biết cân nhắc lợi hại, nàng rất thông minh và tinh quái, cũng không ăn bộ dạng này của ngài."
Đây chính là bắt cóc đạo đức mà Đỗ Thiếu Huyên nói đi.
Có thể đem thân bá phụ, thân tổ mẫu đều đánh ngã, bắt cóc đạo đức đối với nàng căn bản vô dụng.
Thủ phụ xem thường, chỉ là một nữ hài tử mà thôi, có thể tạo ra bọt nước lớn gì sao?
Hắn lúc này còn không biết, cuối cùng cũng có một ngày, vị trí bây giờ của hắn sẽ bị nữ tử hắn coi thường nhất thay thế.