Đêm khuya, cửa sau của phủ ngũ hoàng tử nhẹ nhàng mở ra, một bóng đen che đến kín mít lặng yên không tiếng động tiến đến, quen thuộc đi về phía bên ngoài thư phòng.
Trong thư phòng, ngũ hoàng tử cũng chờ đến sắp không còn kiên nhẫn, "Ngươi làm sao mà bây giờ mới đến? Ta đợi ngươi mất nửa ngày."
Bóng đen gỡ mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, chính là thế tử Tấn Vương, "Tam hoàng tử lôi kéo ta không thả, thật vất vả mới thoát thân."
Ngũ hoàng tử lúc này mới ra hiệu hắn ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà nóng, "Dò thăm được tin tức hữu dụng gì sao?"
Hai người đã tự mình kết thành đồng minh, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ không thân quen như cũ, che giấu tai mắt người khác.
Ánh mắt thế tử Tấn Vương chớp lên, "Hắn cực kỳ bất mãn với chuyện Mộc Vãn Tình có được hậu thưởng, chúng ta có thể dùng chuyện này để lợi dụng thêm, để bọn họ lưỡng bại câu thương."
Từ khi bị Hoàng Thượng phạt đi Quốc Tử Giám học lễ ký, hai người liền đồng bệnh tương liên, ngày càng thân thiết hơn, cuối cùng liên kết làm đồng minh.
Thế tử Tấn Vương giúp đỡ ngũ hoàng tử thượng vị, ngũ hoàng tử giúp hắn thuận lợi ngồi lên vị trí Tấn Vương, cũng ban cho hắn Tập Thế Võng Thế * vô cùng chắc chắn, để đời đời con cháu đều có thể xưng vương.
Tập Thế Võng Thế
(*): là chế độ mà tước vị đó truyền đời mà không bị giáng tước
(*): là chế độ mà tước vị đó truyền đời mà không bị giáng tước
Sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, thế tử Tấn Vương liền thay ngũ hoàng tử bày mưu tính kế, không chỉ có loại bỏ những hậu hoạn do sự nghiêm phạm của Hoàng Thượng mang tới, còn tỉ mỉ lung lạc một nhóm triều thần, tạo thành một thế lực không nhỏ.
Bước kế tiếp, chính là nghĩ biện pháp để ngũ hoàng tử lần nữa trở lại triều đình, tiến vào lục bộ nhậm chức, từng chút xâm nhập vào nội bộ triều đình.
Hai người thương lượng nửa ngày, thế tử Tấn Vương mới lặng yên không tiếng động rời đi.
Ra cửa sau, một cỗ xe ngựa không đáng chú ý dừng ở trong ngõ nhỏ, thế tử Tấn Vương ngồi lên, thị vệ thiếp thân tranh thủ thời gian dâng trà nóng cùng với điểm tâm lên cho hắn: "Thế tử, ngài đây cũng quá vất vả rồi."
Trong mắt thế tử Tấn Vương lóe lên một tia lãnh ý, "Kiềm chế tính khí nhất thời, đổi một đời quân lâm thiên hạ, đáng giá."
Không sai, quân lâm thiên hạ.
Kiếp trước hắn chính là quân vương, kiếp này nhất định cũng có thể ngồi lên ngai vàng, quân lâm thiên hạ, để tất cả thần dân quỳ rạp xuống dưới chân hắn.
Một đời này, hắn không vội vàng mà ngoi đầu lên, xây tường cao, tích lương rộng rãi, chậm rãi xưng vương.
Âm thầm tích lũy thực lực, yên lặng trở nên lớn mạnh, hắn đã cầm xuống một nhánh ám vệ trong tay phụ vương, thế lực của phủ Tấn vương đã rơi vào trong tay hắn.
Nhưng mà hắn cũng không vội vàng nhảy ra, mà là trốn ở phía sau ngũ hoàng tử vì hắn xuất lực.
Bên ngoài, những người kia đều là do ngũ hoàng tử chiêu mộ đến, nhưng trên thực tế, đã sớm bị hắn sử dụng thủ đoạn chiêu mộ đến doanh trận của mình.
Dùng cờ hiệu của ngũ Hoàng tử để làm việc sẽ tốt hơn nhiều.
Hắn tự cho là mọi việc hắn làm được bố trí vô cùng hoàn hảo, lại không biết ở nơi xa có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn, một đường đi theo hắn trở lại phủ Tấn vương.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.
Sau khi cửa sau của phủ Tấn Vương mở ra rồi đóng lại, ở một chỗ tối lóe ra đầu của mấy thân ảnh, "Đứng tại nơi này nhìn chằm chằm, có bất cứ ngọn gió thổi cỏ lay nào liến báo cáo cho ta biết.”
"Vâng, Vi đại nhân."
Vi Thiệu Huy khẽ gật đầu, quay người rời đi, trước khi đi hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Ngũ hoàng tử cùng một nhóm người trên triều đình đều đang nhằm vào Mộc Vãn Tình, hắn biết vậy liền phái người âm thầm nhìn chằm chằm, ai có thể nghĩ tới ngũ hoàng tử cùng thế tử Tấn Vương lại liên thủ cùng nhau.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia lãnh ý, ai dám tổn thương ân nhân cứu mạng của hắn, đó chính là kẻ địch của hắn!
Mặc dù, hắn chỉ là một thanh đao có lợi trong tay Hoàng thượng, không thể có suy nghĩ cùng tình cảm của chính mình.
Nhưng.... Lại có mấy người chân chính làm được việc vô tình vô dục chứ?