Thế tử Tấn Vương không làm kinh động đến người trong phủ, lặng yên không tiếng động từ bên ngoài tiến vào thư phòng, đây là cấm địa của hắn, không có sự cho phép của hắn thì đến cả thế tử phi cũng không thể bước vào.
Trong thư phòng, một thân ảnh yểu điệu tinh tế bước ra đón hắn: "Thế tử, ngài đã trở về."
Là Mộc Cẩm Dao, thân phận nàng xấu hổ, ở hậu viện nhận hết mọi sự xa lánh, tự xin đến bên ngoài thư phòng hầu hạ.
Ở đây, ngược lại có thể khiến cho nàng bình an sống qua ngày.
Nàng tiến lên phục vụ thế tử Tấn Vương thay đổi y phục bên ngoài, mặc vào một chiếc xiêm y nhẹ nhàng thoải mái thường được dùng để mặc ở nhà, bưng trà đưa nước, cực kì ôn nhu cẩn thận.
Nhìn thấy nữ tử đang bận bịu xoay quanh, trong mắt Tấn Vương thế tử lóe lên một tia ôn nhu, đây là hoàng hậu của hắn, một đường đồng hội đồng thuyền, không rời không bỏ, là nữ tử đã tập hợp toàn bộ gia tộc bỏ sức lực ra giúp hắn thuận lợi lên ngôi.
Nhưng, trong đầu của hắn lại hiện lên một thân ảnh, "Nay ở trên đại điện Mộc Vãn Tình được phong làm Huyện Chủ."
Mộc Cẩm Dao sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một tia mê mang, "Nàng lại làm ra cái gì sao?"
Thế tử Tấn Vương chăm chú nhìn chằm chằm nàng, "Tiến hiến vải bông có công, nàng cũng đã biết vải bông là vật gì phải không?"
"Vải bông? Là loại vải vóc mới sao? Có chỗ nào đặc biệt sao?" Mộc Cẩm Dao tâm tư xoay chuyển, thế tử đây là đang hoài nghi chuyện gì? Chẳng lẽ đây là phương thức tổ truyền của Mộc gia sao?
Thế tử Tấn Vương cười khổ một tiếng, biết rõ Mộc Cẩm Dao một lòng hướng về hắn, tình nguyện không muốn danh phận cũng muốn đi theo hắn, nhưng có khi chính hắn cũng không khống chế nổi bản thân hoài nghi nàng.
"Nàng cực kỳ thông minh, đáng tiếc......" Còn có Mộc Vãn Tình thông minh hơn nàng rất nhiều.
Mộc Cẩm Dao một mặt bi thương, còn miễn cưỡng vui vẻ nói, "Là ta quá ngu ngốc, không thể giúp ngài làm việc, phàm là ta có bản lĩnh giống như Mộc Vãn Tình, công lao này đều có thể thuộc về ngài."
"Người quá thông minh đều không có kết cục tốt, loại người như nàng lại vừa vặn." Thế tử Tấn Vương đau lòng ôm lấy nàng, "Bình thường nàng giúp ta ra chủ ý cũng không tệ, đối với ta đã là một trợ giúp rất lớn."
Đừng nhìn Mộc Cẩm Dao yêu kiều yếu ớt, nhưng đầu óc làm việc rất tốt, trợ giúp hắn thu vào tay một loạt những kẻ già đời trong quan trường.
Hắn có được trí nhớ của kiếp trước, tự nhiên biết được những chuyện bí ẩn muốn che giấu của đám quan viên kia, cầm đi áp chế, ngắn ngủi nửa năm liền mua chuộc được một nhóm thế lực.
"Ta nào có bản lĩnh gì chứ, là thế tử nể tình mới khen ta vài câu, ta có thể tự mình hiểu lấy." Mộc Cẩm Dao đỏ bừng mặt, vô cùng thẹn thùng chui mặt vào trong lồng ngực hắn, "Thế tử cơ trí oai hùng mới là người thông minh nhất trên đời, ta sẽ vĩnh viễn đi theo phía sau làm người đồng hành với ngài, đời này vĩnh viễn không chia lìa."
Triền miên thâm tình như vậy khiến thế tử Tấn Vương rất cảm động, "Tốt tốt, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa."
"Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp đối phó Mộc Vãn Tình không?"
Thân thể chôn ở trong ngực hắn bỗng nhiên cứng đờ, Mộc Cẩm Dao mím môi, cái tên cẩu nam nhân này. "Nàng giống như không có nhược điểm gì, lại ở bên ngoài xa cách vạn dặm nên rất khó có thể thực hiện hành động gì, nếu không, ta thử viết thư cho nàng, âm thầm mời chào nàng?"
"Nàng ta là một người kiệt ngạo khó tuần, dễ dàng bị phản phệ lại." thế tử Tấn Vương luôn cảm thấy Mộc Vãn Tình ở cách xa vạn dặm kia là chướng ngại vật trên con đường thành Hoàng đế của hắn, loại cảm giác này khiến hắn như bị nghẹn ở cổ họng. "Không chiếm được liền hủy đi, tìm người ám sát nàng."
Trong mắt Mộc Cẩm Dao lóe lên một tia kinh ngạc, "Ám sát không phải là phong cách làm việc của vương giả đi? Huống chi nàng chỉ là một nữ tử, không ảnh hưởng được đến đại cục, ngài cần gì phải một mực nhớ thương nàng chứ?"
"Cái gì mà nhớ thương chứ? Nói bậy." Thế tử Tấn Vương khó hiểu cất cao giọng lên, đẩy nữ tử trong ngực ra.
Nhưng, rất nhanh hắn liền ý thức được sự thất thố của mình, "Ta chính là đặc biệt chán ghét nàng, nghe được tên của nàng liền muốn giết chết nàng, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, cứ làm như thế đi."