Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 480 - Chương 480.

Chương 480. - Chương 480. -

Mọi người một bên làm công việc một bên mang theo mười hai vạn phần nhiệt tình với tham gia lớp dạy chữ, ngay từ đầu cảm thấy nó rất khó, nhưng còn có chuyện gì khó hơn việc bị sống trong nghèo đói chứ?

Một tháng sau, có mấy nữ tử thành công thông qua khảo hạch Mộc Vãn Tình trở thành tiểu tổ trưởng, được sắp xếp đến từng bộ phận.

Mộc Vãn Tình cố ý xây một bức tường cao ở giữa khu vực xưởng và nông trang, mỗi bên độc lập, không ảnh hưởng đến nhau.

Ở giữa mỗi xưởng cũng có tường ngăn cách, quản chế nghiêm ngặt, dù sao, khắp nơi đều là cơ mật.

Nguyên bộ hàng mẫu áo len, quần lông, bao tay, tất, khăn quàng cổ đều được làm quà tặng trong ngày lễ đưa vào phủ Đỗ soái, phu thê Đỗ Soái, Đỗ Thiếu Huyên cùng hai vị tiểu thư đều có phần.

Sau khi Đỗ Thiếu Huyên mặc thử tại chỗ liền quyết định đặt đơn năm vạn bộ cho các tướng sĩ cùng thủ hạ mặc, thứ này so với đồ bằng sợi cỏ lau thô càng vừa người càng ấm áp hơn.

Đỗ phu nhân cùng tiểu thư Đỗ gia mặc áo len có mặt tại các buổi gặp mặt xã giao, lập tức hấp dẫn sự chú ý của xã hội thượng lưu, sôi nổi muốn mua nó.

Người Mộc thị kiếm được tiền sẽ không bạc đãi chính bản thân mình, nhân thủ mỗi người hai bộ.

Mọi người ở con phố quà vặt đều mặc như vậy, tạo thành một phong cảnh mỹ lệ, các thực khách thấy thế tất nhiên muốn nghe ngóng một phen.

Thông qua đó lại dẫn tới một đợt mua bán lớn.

Nguồn tiêu thụ căn bản không lo, chỉ lo lắng nhân lực làm việc không đủ, đây còn chưa tính đến việc mở thêm tiệm phía dưới.

Mộc nhị gia từ Cam Châu trở về, phát hiện việc nữ nhi làm đều bùng nổ, áo len cung không đủ cầu.

"Tình nhi, vẫn cần phải nhận thêm người nha, nếu có thể tùy ý liền có thể bện thành mảnh thì tốt rồi."

Hắn chỉ thuận miệng nói, lại khiến cho Mộc Vãn Tình sáng mắt ra.

A, nàng làm sao lại quên máy đan len cùng máy xoắn sợi chứ? Nàng đã gặp qua trong tiệm bán len lông cừu.

Nàng cố gắng nghĩ lại, vẽ ra mấy bản vẽ, để thợ rèn nhìn vào đó chế tác ra.

Đang bận rộn, hạ nhân tiến vào bẩm báo:"Tiểu tướng quân tới.”

Mộc Vãn Tình có chút sửng sốt, suýt nữa quên mất còn có một nhân vật như vậy, nàng cũng lười thay y phục, rửa mặt xong liền đi ra ngoài.

Trong phòng khách, nam tử trẻ tuổi đứng thẳng tắp, nhìn ra về phía xa ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe được động tĩnh, hắn đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng ngời, con mắt lóe sáng lạ thường. "Vãn Tình, ta đã trở về."

Mộc Vãn Tình đánh giá hắn vài lần, một thân phong trần mệt mỏi, còn chưa có về nhà sao? "Sao ngươi lại tới đây?"

Khuôn mặt tươi cười của Đỗ Thiếu Huyên bỗng chốc sụp đổ: "Không hoan nghênh phải không? Ta vừa về liền đến gặp ngươi."

"Sao có thể như vậy được, cao hứng còn không kịp." Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm chào hỏi rồi kêu hắn ngồi xuống, hạ nhân đưa nước trà cùng điểm tâm lên, bận rộn một phen.

Mộc Vãn Tình phân phó, "Người tới đây, kêu phòng bếp làm bún thập cẩm cay cùng bánh bao nhân thịt, thêm cả mấy món thịt kho, cắt mấy đĩa thịt kho mang lên."

“Vâng.”

Đây đều là những món ăn Đỗ Thiếu Huyên yêu thích, trên mặt hắn liền xuất hiện ý cười: "Ta còn muốn ăn canh xương hầm do ngươi tự làm."

Mộc Vãn Tình đã rất lâu không có tự mình xuống bếp, "Ngươi sao lại kén chọn như vậy?"

"Không được sao?" Đỗ Thiếu Huyên nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ có một tia ủy khuất.

"Được, làm sao không được?" Mộc Vãn Tình đứng lên, "Ta hiện tại liền đi xuống bếp..."

Đỗ Thiếu Huyên cười, một tay ngăn lại nàng, "Trước ngồi xuống đã, chúng ta trò chuyện một hồi, không cần vội vàng đi làm."

Mộc Vãn Tình có chút không nói nên lời, đây là làm sao vậy? Một hồi muốn ăn, một hồi lại nói không cần phải vội.

Hai người liền ngồi xuống nói chuyện rôm rả, không có một chút cảm giác xa lạ, vẫn thân thiết như cũ.

Tâm trạng Đỗ Thiếu Huyên dần dần trở nên an ổn, trên người nàng có một loại khí chất đặc biệt điềm tĩnh, khiến cho người ta không tự chủ được muốn tới gần.

"Tại sao ngươi không hỏi ta mấy tháng nay đã đi những nơi nào?”

Bình Luận (0)
Comment