Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 481 - Chương 481.

Chương 481. - Chương 481. -

Mộc Vãn Tình trầm mặc, "Ta không có hứng thú với việc bắt gián điệp, đây coi như là cơ mật trong triều, đừng nói cho ta."

"Mỗi nơi biên quan đều đã từng đi một chuyến, chạy đến gãy chân, thật vất vả. " Đỗ Thiếu Huyên là bị phái ra ngoài luyện tập một trận, thân là người thừa kế của Đỗ gia quân, Đỗ soái hi vọng nhi tử của mình có thể biết đánh trận.

"Chỉ là, ta không quên mang lễ vật về tặng ngươi, ngươi nhìn thử xem có thích không?"

Hắn vung tay lên, kêu thuộc hạ đem từng cái rương lớn chuyển vào, sắp xếp thành một hàng, nhìn qua còn rất đồ sộ.

Mộc Vãn Tình nhìn lướt qua mấy lần, là đặc sản các nơi cùng với quần áo bảo vật, chỉ là số lượng hơi nhiều, đây là đến mỗi một chỗ đều vơ vét một trận sao?

"Thích, chỉ cần ngươi đưa ta đều thích." Chỉ cần là tâm ý của người khác, nàng đều thích.

Nàng không có từ chối , mà là thoải mái nhận lấy, dù sao nàng có thừa lực đáp lễ.

Nhìn thấy nàng thản nhiên như vậy, Đỗ Thiếu Huyên cực kỳ cao hứng, đây chính là không khách khí cùng hắn

Mộc Vãn Tình chợt nhớ tới một chuyện, "Ngươi còn chưa có hồi phủ, vậy khẳng định chưa nhìn thấy áo len quần lông ta đưa đến phủ thượng đúng không? Mấy bộ y phục này mặc vào rất ấm áp..."

Đỗ Thiếu Huyên liếc mắt nhìn nàng, ra vẻ không để chuyện này trong lòng, "Ta mới không mặc quần áo thiếp thân do những nữ nhân khác dệt."

Mộc Vãn Tình liếc mắt, lúc trước nàng từng đọc qua Hồng Lâu Mộng, Giả Bảo Ngọc không mặc quần áo ngươi khác thêu thùa, chẳng lẽ đây là tật xấu của những quý công tử sao?

Không lẽ tất cả đều giống nhau sao?

Đỗ Thiếu Huyên khẽ mím môi lại rồi nói: "Ngươi có ý gì? Ở trong lòng mắng ta sao?"

Mộc Vãn Tình trả lời có chút quá loa: "Làm sao có thể như vậy chứ? Chúng ta là bằng hữu."

Bằng hữu là bao dung lẫn nhau, là quan hệ ỷ lại lẫn nhau.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đen láy như mực, "Vậy ngươi dệt cho ta một bộ đi, áo len, quần lông, khăn quàng cổ, mũ, vớ, găng tay, ta đều muốn."

Mộc Vãn Tình:...... Hắn uống lộn thuốc gì sao?

"Ngươi có biết một bộ áo len quần lông phải dệt mấy bao lâu không? Động tác nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày, động tác chậm thì phải mất mười ngày nửa tháng, đó còn là trong tình huống có việc gì để làm, ta bận rộn như vậy làm sao có thời gian chứ? Hai bộ hiếu kính phụ mẫu kia cũng đều không phải do ta tự tay đan."

"Nhưng ta vẫn muốn!" Đỗ Thiếu Huyên phá lệ cố chấp, một đôi mắt đen chuyên chú nhìn vào nàng.

Mộc Vãn Tình cảm thấy lần này hắn trở về có chút là lạ, có chút thay đổi, nhưng lại không thể nói rõ hắn thay đổi chỗ nào.

"Ngươi có chút không nói......" Nàng vừa mở miệng, lại nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt chuyên chú nhìn nàng của hắn, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Hắn...... Hắn không thể nào?

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, trái tim Đỗ Thiếu Huyên lại bắt đầu đập thình thịch, hắn gian nan mở miệng: “Sao...... Sao vậy?”

Mộc Vãn Tình trong lòng trăm ngàn câu hỏi, lời nói đến bên miệng liền nuốt trở lại, đưa tay chỉ chỉ bên miệng hắn, nói: “Nơi này hơi bẩn.”

Đỗ Thiếu Huyên sửng sốt, vội vàng lau khóe miệng, trong lòng hiện lên một tia mất mát nồng đậm.

“Ta chỉ muốn một bộ, không được sao?”

Mộc Vãn Tình xoa xoa mi tâm, có lẽ... là nàng suy nghĩ nhiều, "Không phải không được, là do ta không có nhiều thời gian và tinh lực, một bộ phải dệt một năm.”

“Ta gần đây bận rộn mở xưởng lông cừu, ngàn đầu vạn tự, bận muốn chết, còn phải nghiên cứu phát triển máy móc liên quan.”

Lịch làm việc của nàng kín mít, chỉ hận nhân lực không đủ.

Nàng đã nghĩ kỹ, lại tẩy não học sinh thư viện thêm một thời gian, chờ bọn họ học được khá đủ là có thể tốt nghiệp, xong sẽ kéo tới thực tập.

Tộc nhân thế hệ trước nàng khẳng định sẽ không dùng, để cho bọn họ trông coi tiểu điếm nhà mình kiếm tiền là được.

Nhưng, một nhóm học sinh thư viện là nàng tận tay dạy ra, toán lý hóa kế toán đều là theo nàng học, cực kỳ sùng bái nàng, nàng dám nói đại bộ phận học sinh đều tâm hướng về nàng.

Hiện tại nàng bắt đầu chuyên tâm dạy bọn họ từ lúc còn nhỏ, chỉ cần rảnh rỗi liền tới dạo qua nhà trẻ và thư viện, mang quà cho mọi người, bồi dưỡng tình cảm một chút.

Bận, đúng là bận.

Bình Luận (0)
Comment