“Tiếp theo là phải làm ra thủy tinh, a, có thợ làm gương hay không? Đưa cho ta mấy người đi.”
Gương? Đỗ Thiếu Huyên khẽ lắc đầu, "Tây Lương không có, nhưng kinh thành nhất định có, ta đi đòi Hoàng thượng vài người thử xem.”
Hắn muốn cái gì cũng sẽ thẳng thừng đi đòi, mà phụ tử Hoàng thượng thì lại ưa thích cách làm này của hắn, cảm thấy hắn hào phóng thẳng thắn.
Mộc Vãn Tình chỉ biết cách điều chế, cụ thể thì phải thí nghiệm thêm nhiều lần, có tiền có người sẽ không khó.
"Vậy được, chuyện này giao cho ngươi, đầu xuân sang năm sẽ trồng bông, bông là quan trọng nhất, ta không cho phép thất bại, trong thời gian này phải xây dựng xưởng bông, bông vừa hái là có thể đưa vào sản xuất."
Toàn bộ kế hoạch nàng đã nghĩ xong hết, "Phía dưới xưởng bông lại xây thêm mấy nhà máy; nhà máy vải bông, nhà máy chăn bông, nhà máy ép dầu, nhà máy glycerin, nhà máy thùng giấy, cùng với nhà máy sản xuất bông tăm, miếng bông, bông sợi và cồn, mấy thứ đầu đều dùng cho dân sinh, những thứ phía sau là đồ dùng y dược, có thể dùng để khử trùng diệt khuẩn tránh cho nhiễm trùng, cực kỳ hiệu quả đối với vết thương…”
Bông được gọi là vua của thực vật, toàn thân đều là báu vật, sợi bông có thể làm vải bông, hạt bông có thể ép dầu, vỏ hạt bông ép dầu xong có thể trồng nấm, chế biến thành rượu và glycerin. Thân bông có thể sản xuất bảng sợi, giấy, phân bón, nhiên liệu, v. v.
Đỗ Thiếu Huyên nghe thấy thế liền phản ứng cực nhanh, nói: "Khử trùng diệt khuẩn? Ngươi xác định sao?”
Rất nhiều tướng sĩ trong quân đội không phải trực tiếp chết trên chiến trường, mà là chết vì vết thương nhiễm trùng.
Nếu có cồn khử trùng diệt khuẩn, có thể cứu được vô số tướng sĩ.
Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn cực kỳ kích động.
“Chắc chắn.” Mộc Vãn Tình không thể không bội phục xúc giác nhạy bén của hắn, nàng nói một câu, hắn liền nghĩ đến điểm mấu chốt nhất.
"Nhưng, những thứ này đều phải vượt qua cửa ải kỹ thuật khó khăn, ta cần đại lượng nhân sĩ chuyên nghiệp, dựa theo kế hoạch của ta, trong vòng năm năm lần lượt xây dựng xong những nhà máy này, đưa vào sản xuất bên trong."
Đỗ Thiếu Huyên tinh thần đại chấn, "Ngươi muốn dạng người gì, liệt kê danh sách cho ta, ta giúp ngươi nghĩ cách.
Tây Lương không có, vậy thì đi đòi Hoàng Thượng cùng Thái Tử, bọn họ chung quy sẽ có cách.
Mộc Vãn Tình đang chờ hắn nói những lời này, khu Tây Lương nàng còn có thể bỏ tiền đào người, nhưng những nơi khác thì không với tới.
“Đa tạ.”
“Giữa ta và ngươi không cần khách khí như vậy, chúng ta là..." Đỗ Thiếu Huyên chần chờ một chút, lại đè xuống ý niệm rục rịch, nàng quá bận rộn, chuyện nàng làm rất có ý nghĩa, hắn... vẫn nên chờ một chút. Bằng hữu mà.
Từ khi phát hiện tình cảm với Mộc Vãn Tình không giống trước, hắn liền luống cuống, lần đầu tiên trong đời không biết làm sao.
Nhưng, không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, vụ án gián điệp liền bộc phát, hắn bôn ba khắp nơi tự tay rút ra từng cái đinh.
Cực kỳ bận rộn, cực kỳ vất vả, nhưng, mỗi khi rảnh rỗi sẽ nhớ tới nàng.
Lần đầu tiên biết nhớ một người là loại tư vị gì, chua xót mang theo một tia ngọt ngào.
Thì ra, trong lúc bất tri bất giác hắn thích Mộc Vãn Tình, rất thích rất thích, chỉ là hắn quá trì độn!
Mộc Vãn Tình nhìn hắn nhiều hơn, thấy sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, đoán không ra suy nghĩ của hắn, "Là bằng hữu.”
Đỗ Thiếu Huyên trong miệng đắng cay, có chút ủy khuất, không cam lòng, "Ta đây có thể đòi một phần thưởng không, một cái khăn quàng cổ là được rồi.”
Lúc trước, hắn không biết đan quần áo phiền toái như vậy, cần tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực, còn tưởng rằng sẽ nhanh như làm y phục bình thường.
Lần này, Mộc Vãn Tình rất sảng khoái, "Được, ngươi thích màu gì?”
“Màu đỏ, màu đỏ thẫm.” Đỗ Thiếu Huyên lập tức cao hứng, có một số việc nghĩ nhiều vô ích, không bằng quý trọng thật tốt duyên phận khó có được trước mắt này.
Tâm trạng tốt của hắn ảnh hưởng đến Mộc Vãn Tình, nàng cũng mỉm cười, nói: "Được, ta nhớ rồi, sẽ tặng cho ngươi trước tết.”