Mã Vinh tức đến đỏ mắt, "Làm càn, sao ngươi dám làm càn như vậy? Ngươi một, hai muốn ngàn người chết mới chịu được phải không?"
Mộc Vãn Tình cười đến đắc ý, "Sợ à? Ta càng thích xem các ngươi sợ hãi đến phát run, hận ta muốn chết, nhưng lại không làm gì được ta."
Ba người:...
Đây rõ ràng là một kẻ biến thái! Đối phó với biến thái, bọn họ không có cách nào!
Mộc Vãn Tình đảo mắt, tay cầm bản tấu chươngvẫy tới vẫy lui, "Thật ra, còn một biện pháp, các ngươi đưa tiền cho ta, thu mua ta, lại thêm mười vạn tám vạn ta sẽ không chê ít a."
Mười vạn tám vạn? Giỡn kiểu gì vậy, bọn họ làm gì có nhiều tiền như thế?
Được rồi, viết tấu chương là giả, tống tiền mới là thật! Thật quá vô liêm sỉ!
"Một cái, hai cái, ba cái,..." Mộc Vãn Tình cũng không nóng nảy, bắt đầu đếm số tách trà trên bàn, "Năm cái, rõ ràng có năm tách trà, còn hai người khác thì trốn nơi nào vậy? Kêu bọn họ tới tham dự chính sự luôn đi."
Mã Vinh đổ mồ hôi đầy đầu, không biết là có tật giật mình hay là sợ, "Bọn họ có việc đi trước rồi."
"Vậy sao?" Mộc Vãn Tình đảo mắt, không biết từ chỗ nào lấy ra một cây búa nhỏ, trong tay đảo đảo lắc lư.
Nàng đi xung quanh cầm búa gõ gõ đánh đánh, mỗi lần gõ một chút, nàng liền ngó lại chỗ ba người, khiến đối phương bị dọa thành một người mồ hôi ướt đẫm.
Bầu không khí càng ngày càng không ổn, càng ngày càng căng thẳng.
Cả ba người muốn ngăn cản nhưng thị vệ của Mộc Vãn Tình không phải ăn chay, phẩm cấp của nàng còn cao hơn so với họ. Tội danh dĩ hạ phạm thượng áp trên đầu khiến bọn họ ngẩng đầu cũng không dám.
Nàng cứ như thể giẫm lên điểm mấu chốt của bên kia, khiến mọi người từ trong ra ngoài đều sợ hãi.
Muốn tính kế nàng, phải chuẩn bị tốt hậu quả nếu bị nàng phát hiện.
"Cộc cộc" Mộ Vãn Tình tùy ý gõ vào bức tường bên cạnh giá sách, lập tức nghe ra có gì đó không ổn.
"Tiếng này nghe có gì đó không đúng, giống như bên trong rỗng, không phải có phòng ngầm đó chứ?"
Người bên trong theo bản năng ngưng thở, mồ hôi theo sự khẩn trương mà chảy ròng ròng, trái tim cũng treo cao, vô cùng bất ổn.
Chỉ nghe thấy Mộc Vãn Tình ra lệnh, "Người đâu, tới đây đập vỡ bức tường này ra cho ta."
Ngay lập tức, có người đập vào tường, những người bên trong nắm chặt tay thành quyền, sắc mặt sa sầm đến kinh hãi.
Mộc Vãn Tình, ngươi thật sự làm tốt lắm.
Đám người Mã Vinh đều nóng nảy, lo lắng ngăn cản, "Hương Chủ, ngài không thể làm như vậy, đây là tài sản riêng của chúng ta, ngài đang xâm phạm quyền lợi chính đáng của chúng ta..."
Mộc Vãn Tình lắc lắc chân, khẽ hừ một tiếng, "Ta không nghe, ta không nghe, ngươi có bản lĩnh đi khiếu nại đi."
Quá kiêu ngạo, Tiền Đa Căn hoàn toàn bị chọc tức, "Mộc Vãn Tình, ngươi quá dối trá, ngươi chỉ là một Hương Chủ không có thực quyền, lại dám phô trương thế lực của mình ở Lương Thành. Ngươi thật cho rằng không ai có thể khống chế ngươi! Ngươi không sợ người nhà gặp phiền toái gì ư..."
Nhưng vào lúc này, một giọng nói sốt ruột vang lên: "Tình Nhi, Tình Nhi"
Mộc Vãn Tình có chút sửng sốt, đứng dậy chỉnh lại quần áo, thu hồi vể kiệt ngạo khó thuần, trở nên đáng yêu vô cùng, nghênh ngang ra ngoài: "Cha, sao người lại tới đây?"
Sắc mặt Mộc nhị gia đỏ bừng, hưng phấn đến sắp phát điên, "Mau về, khâm sai ban lệnh lại tới rồi."
"Lại tới nữa?" Mộc Vãn Tình tính toán thời gian, muộn một chút, là chậm trễ một đoạn đường sao?
Mộc nhị gia mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt tràn ngập vui sướng.
"Tình Nhi, ngươi được thăng lên làm Huyện Chủ, là chính tam phẩm, ha ha ha, ta và nương đều được hưởng phúc của ngươi, hai chúng ta đều được ấm phong, đều là tam phẩm cáo mệnh! Từ nay về sau, chúng ta ngẩng cao đầu đi ra ngoài, không cần hành lễ với quan viên. Không không không, quan viên tam phẩm trở lên vẫn phải hành lễ."
Tuy không tìm được chính chủ, không có chính thức ban chỉ, nhưng nhân gia vì cố ý muốn làm thân nên cố tình lộ ra chút tiếng gió, khiến mấy người Mộc gia vui vẻ đến phát điên rồi.