Mộc Vãn Tình nhướng mày, vậy mà lại là Huyện Chủ à, đây không phải thứ nàng muốn.
Nhưng có vẫn tốt hơn so với không có, tốt xấu cha nương cũng nhận được phong hàm, "Ở Tây Lương này, ngoài Đỗ soái với tiểu tướng quân thì không còn ai cao hơn so với chúng ta."
Mộc nhị gia kích động đến suýt nữa phát khóc, "Ha ha ha, đúng vậy, không nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể nhờ nữ nhi mà được phong hàm, Tình Nhi, đời này của cha trông cậy cả vào ngươi, tại sao ta lại có thể sinh ra một nữ nhi bản lĩnh như ngươi chứ?"
Dù chỉ là chức danh, nhưng phẩm cấp khác hẳn, quan viên bình thường cũng phải nể mặt.
Hắn kích động đến mức nói năng không mạch lạc, "Một nữ nhi của ta đáng giá hơn cả trăm người nhi tử khác, có bao nhiêu nam nhân có thể giúp phụ mẫu được phong hàm chứ? Tình Nhi của ta đã làm được, thật tuyệt vời."
Ngược lại, Mộc Vãn Tình lại cực kỳ bình tĩnh, "Cha, đây mới chỉ là bắt đầu, về sau nhất định sẽ càng tốt hơn."
"Còn có về sau?" Mộc nhị gia sửng sốt, vẫn còn có thể thăng lên? Là lên thành Quận Chúa sao?
Mộc Vãn Tình cười nói: "Đương nhiên, ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Một năm ta từ thường dân lên làm Hương Chủ, từ Hương Chủ trở thành Huyện Chủ, ta ít nhất cũng phải sống đến sáu mươi tuổi. Trong bốn mươi năm tiếp theo vẫn còn rất nhiều cơ hội a."
Cũng có lý, cảm giác có một nữ nhi thiên tài là như thế nào?
Mộc nhị gia chỉ muốn nói, quá sảng! Cảm giác được người khác gánh thật quá sảng!
"Mau lên, chúng ta trở về nhận thánh chỉ."
Hắn muốn lôi kéo nữ nhi đi, nhưng không kéo nổi, Mộc Vãn Tình ra hiệu cho hắn đừng nóng vội, quay đầu lại nhìn về phía mấy người Mã Vinh.
"A, vừa rồi ngươi nói không đúng, ta hiện tại đã không phải đơn thuần là Hương Chủ, mà lại thăng cấp, Huyện Chủ coi như là chính tam phẩm, nửa năm từ tứ phẩm lên tam phẩm, coi như tăng hai bậc."
Nàng chân thành hỏi: "Ta không hiểu lắm. Tốc độ này của ta có nhanh quá không? Các ngươi nửa năm tăng mấy phẩm?"
Đám người Mã Vinh sắc mặt tái xanh, cơ hồ muốn hộc máu, đây chính là yêu nữ! !
Mộc Vãn Tình đi được hai bước, bỗng nhiên lại quay ngược trở về, "Các ngươi nói thử xem, ta có nên tiếp tục đến gõ hỏng tường không?"
Trái tim Mã Vinh bị nàng dày vò bảy tám lần, sắp bị nàng làm cho phát điên lên rồi: "Đến người cần phải biết tha cho người, còn xin giơ cao đánh khẽ."
"Ha ha, vậy được, hôm nay tâm tình ta tốt nên không chơi nữa, lần sau lại tiếp tục." Mộc Vãn Tình cầm tấu chương lắc qua lắc lại, mặt mày cong cong, "Cái tấu chương này vừa vặn đưa cho khâm sai mang về."
Mấy người Mã Vinh đau cả đầu, đây là vẫn không chịu buông tha bọn hắn.
Chờ Mộc Vãn Tình đi khỏi rồi, cửa ngầm mở ra, Kim đại nhân cùng Lỗ đại nhân mặt đen lên đi tới.
Mã Vinh tranh thủ thời gian chạy qua, "Kim đại nhân, ngài cuối cùng cũng ra, trước mắt phải làm sao bây giờ? Không thể để cho nàng đem tấu chương đưa lên, tuyệt đối không được."
Chủ ý này là do Kim đại nhân đưa ra, đương nhiên cũng phải phụ trách vụ phiền toái này.
Kim đại nhân nhìn ra ngoài phía cổng, con ngươi thâm trầm khó dò, "Ngược lại là ta đã xem thường con người của Mộc Vãn Tình này, nàng không chỉ có thiên phú tại phương diện nông nghiệp, mưu lược cũng không thua bất kỳ những lão hồ ly kia, tuổi tác của nàng...... Có thể nói là yêu nghiệt."
Tất cả mọi người gấp như kiến bò trên chảo nóng, nào có tâm tình nghe hắn cảm khái, "Ngài nghĩ thử biện pháp đi."
Kim đại nhân thản nhiên nói, "Tìm nàng đàm phán, nàng sẽ không tiếp tục cản đường chúng ta."
"Chuyện này làm sao có thể thành công chứ?" Mã Vinh biểu thị hoài nghi.
Đây là lần đầu tiên Kim đại nhân giao thủ cùng Mộc Vãn Tình, lại thất bại thảm hại, đây là do hắn khinh địch. "Nói tới nói lui, chỉ vì hai chữ lợi ích mà thôi."
Trong lòng Mã Vinh nghẹn khuất không thôi, "Lợi ích, không nghĩ tới nàng cũng có một mặt hám lợi."
Kim đại nhân kỳ quái nhìn hắn một cái, chẳng lẽ ở trong lòng hắn, Mộc Vãn Tình là một nữ tử đức độ sao?
Hắn hướng tới mọi người vẫy vẫy tay, "Đến đây, ta dạy cho các ngươi nên nói thế nào."