Đỗ nhị tiểu thư đều đỏ hốc mắt lên, "Ngươi cũng không nghĩ thử, hai bên gia đình đã kết thân rồi, làm sao có thể kết thân lần nữa? Nói ra có thể được nghe sao? Chẳng lẽ Đỗ gia chúng ta không cần đến mặt mũi nữa sao? Vì thế mà trong lòng ngươi còn bất mãn đi khắp nơi trêu chọc, ta đều nhịn, không muốn để cho phu quân khó xử."
"Nhưng bây giờ, ta không thể nhịn, Đỗ nhi là mệnh của ta!"
Nàng đột nhiên qua sang nhìn Triệu mẫu, "Bà bà, ngươi nói một câu, Đỗ nhi là con nhà ai chứ?"
Triệu Nhất Đan vội vã nói: "Nương, ngươi rõ ràng đã nói qua, ta đều nghe được."
Triệu mẫu nhìn bên này, lại nhìn bên kia, trong mắt tràn đầy giãy dụa.
Nữ nhi vốn khó gả, nếu như lại chứng thực tội danh chửi bới tẩu tử, đời này liền xong rồi.
"Tiểu tức phuj, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ, cần gì phải tức giận, Nhất Đan phải chịu uỷ khuất lớn trong lòng mới nghĩ quẩn, ngươi là tẩu tử thì bao dung cho nàng một chút không được sao?”
"Bao dung?" Đỗ nhị tiểu thư thái độ khác thường làm lớn mọi chuyện lớn: "Chẳng lẽ trong lòng các ngươi thanh danh của Đỗ nhi đều không quan trọng phải không? Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu lời này truyền ra sẽ khiến hài tử chịu tổn thương lớn cỡ nào hay không? Đối với tương lai của hắn có bao nhiêu phiền phức hả? Được, được lắm."
Nàng tiện tay chỉ vào một cái hạ nhân, "Đi tiền viện kêu Triệu Nhất Phàm tới đây."
Hạ nhân lập tức quay người rời đi.
Triệu mẫu không cao hứng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn quát tháo, "Tiểu tức phụ, ngươi như vậy cũng quá không hiểu chuyện rồi, gia đình hòa thuận vạn sự hưng, chuyện lớn hoá chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, được rồi, chuyện này đến đây là ngừng đi."
Nàng là trưởng bối, là bà mẫu, tất nhiên phải áp chế tức phụ.
Một thanh âm tức giận bỗng nhiên vang lên, "Ta không đồng ý."
Là Đỗ phu nhân, nàng rốt cục cũng phát ra tiếng, sắc mặt của nàng cực kỳ kém giống như dự đoán của mọi người.
Triệu mẫu thầm trách Đỗ gia quá cường thế, từng người đều muốn chèn ép lên đầu Triệu gia, quá ghê tởm.
"Đỗ phu nhân, ngài làm sao cũng mù lẫn theo vào? Bọn nhỏ cãi nhau là chuyện thường, chúng ta làm trưởng bối không thể lửa cháy đổ thêm dầu......"
Mộc Vãn Tình nghe vậy liền cười nói: "Ha ha, gặp được vấn đề lại không phải nghĩ đến cách giải quyết, mà là một mực che che giấu giấu, sớm hay muộn cũng xong."
"Muốn ta nói a, Đỗ nhị tiểu thư, cần gì phải cùng với loại người đầu óc không rõ ràng này dây dưa, không bằng sớm kết thúc mọi việc đi, coi như là vì hài tử. Những lời như vậy đều nói ra được, hài tử còn phải chịu bao nhiêu ủy khuất chứ."
Nàng đã sớm nhìn ra, tình cảm của Đỗ nhị tiểu thư đối với Triệu Nhất Phạm có hạn, sống cùng người có ác tâm như vậy, còn không bằng sớm thoát thân.
Dù sao, hài tử cũng đã có rồi, không bằng an tâm gây dựng sự nghiệp. Về phần nam nhân sao, cũ không đi thì mới không tới, đổi thôi.
Có quyền thế thì sợ cái gì?
Triệu mẫu nổi giận ngay tại chỗ, hốc mắt đỏ au, "Liên quan gì tới ngươi? Mỗi lần đều các ngươi gây chuyện......"
Nếu không phải nàng dùng kế hại nữ nhi bị đánh, nữ nhi sẽ có oán hận trong lòng, sẽ không xảy ra một màn như thế.
"Làm càn." Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, "Chát chát."
Triệu mẫu thình lình phải chịu hai cái bạt tai, mặt đều sưng lên, vừa thẹn vừa xấu hổ, "Sao ngươi lại dám đánh ta?"
Ma ma thần sắc uy nghiêm, "Nô tỳ là ma ma lễ nghi do hoàng hậu ban cho Huyện Chủ, ai dám bất kính đối với Huyện Chủ triều đình thân phong, đánh nàng hai tai chỉ là nhẹ, đánh chết cũng là nên."
Lời này vừa nói ra, Triệu mẫu liền đến cái rắm cũng không dám thả, đầu óc bị lửa giận làm cho hôn mê cũng triệt để thanh tỉnh.
Mộc Vãn Tình không phải là người nàng có thể đắc tội, cũng không thể trêu chọc vào.
Triệu Nhất Phàm vội vàng mà đến, cùng đi đến là Tưởng Đồng Tri, hai người còn không biết chuyện gì đang xảy ra.