Triệu Nhất Phàm vừa tiến đến, liền bị Triệu mẫu lôi kéo cánh tay đến tố khổ một trận, cái gì mà tiểu tức phụ không tôn trọng nàng, nàng bị người ta đánh thật thê thảm, mặt mũi của nàng hoàn toàn bị mất hết, hận không thể đi chết.
Lại là khóc lại là ầm ĩ, một người có thể diễn đủ cả vở kịch.
Mọi người nhìn đến say sưa ngon lành, càng thêm đồng tình với Đỗ nhị tiểu thư, loại gia đình như vậy thật không được.
Triệu Nhất Phàm nghe được mơ mơ hồ hồ, đành phải ra một cái kết luận, thê tử giúp người ngoài khi dễ Triệu mẫu.
Hắn thân là đại hiếu tử, lập tức nổi giận, "Tại sao ngươi lại có thể làm như vậy......"
"Hoà ly đi." Không đợi hắn nói xong, Đỗ nhị tiểu thư liền mở miệng, tâm tư cùng một chỗ rốt cuộc cũng không ép được nữa.
Triệu Nhất Phàm giật nảy cả mình, "Cái gì?" Nàng đang nói cái gì vậy?
Đỗ nhị tiểu thư cố nén nước mắt, một mặt tâm tàn ý lạnh, "Chuyện này đã quá mức chịu đừng rồi, mẫu thân ngươi là cái người không có kiến thức chỉ biết hung hăng càn quấy, muội muội của ngươi mơ tưởng xa vời, có tâm tư không thuần khiết, vì chuyện riêng của bản thân mình mà cái gì cũng đều làm được, ta mệt mỏi, cũng sợ."
Triệu Nhất Phàm luống cuống tay chân, mặc dù hắn luôn luôn phàn nàn ông trời bất công, phàn nàn có tài nhưng không gặp thời, phàn nàn Đỗ gia đối với hắn không tốt, nhưng, trong lòng của hắn hiểu rất rõ, không có Đỗ gia, hắn chẳng là cái gì cả.
Hắn không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nhưng tuy có trí, nhưng gia giáo lại có chút vấn đề.
"Phu nhân, có chuyện gì có thể nói rõ ràng một chút, loại lời nói như hoà ly này làm sao có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng được chứ?"
Đỗ nhị tiểu thư gần như cắn nát bờ môi, biểu lộ cực kì kiềm chế, "Đỗ nhi là thân cốt nhục của ngươi đúng không?"
Triệu Nhất Phàm không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Đương nhiên là vậy, ngươi nói cái gì vậy?"
Ngữ khí của hắn còn có chút không vui, mọi người nhìn thấy ở trong mắt, liền bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là Triệu Nhất Đan từ không sinh có.
Có dạng cô em chồng như này xác thực quá chán ghét, đây là muốn hủy hoại tất cả mọi người. Thật đồng tình với Đỗ nhị tiểu thư.
Có những lời khi nói ra khỏi miệng đã tạo thành tổn thương cho người khác, bà bà lại có bộ dạng tính tình như vậy, cũng khó trách Đỗ nhị tiểu thư luôn mềm yếu hiền lương lại nảy sinh ra suy nghĩ muốn hoà ly.
Không thể trách nàng vô tình, mà là trách Triệu gia khinh người quá đáng, bức nàng đến tình trạng này.
Đỗ nhị tiểu thư hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong khóe mắt, "Vậy thì, vì tương lai của Đỗ nhi, chúng ta hoà ly đi, ta có thể chịu ủy khuất, nhưng không thể để cho hài tử chịu một chút ủy khuất nào cả."
Triệu Nhất Phàm thấy nàng thật sự muốn hoà ly, không khỏi gấp đến dậm chân, "Không phải, ta không rõ......"
Mới vừa rồi vẫn còn tốt đẹp, làm sao lại bỗng nhiên muốn hoà ly chứ? Mẫu thân hắn cùng muội muội lại làm ra chuyện ngu xuẩn gì vậy?
Đỗ nhị tiểu thư không để ý đến hắn, mà là đi đến trước mặt Đỗ phu nhân khẽ nói: "Nương, xin ngài ân chuẩn."
Đỗ phu nhân tâm loạn như ma, vận mệnh của nữ nhi nhiều thăng trầm, để nàng thao nát tâm tư. "Cái này... Cái này... Cần phải hỏi qua phụ thân ngươi mới được."
Nàng cũng rất phiền Triệu gia, nhưng vì nữ nhi vì ngoại tôn, nàng cực lực nhẫn nại, hài tử còn nhỏ, cũng không thể để cho hài tử không có một gia đình hoàn chỉnh.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, "Ta đồng ý."
Là Đỗ Thiếu Huyên, Mộc Vãn Tình đã đưa thiệp mời cho hắn vào trước đó, hắn nói nhất định sẽ tới, nhưng có chuyện gấp nên đã đến chậm.
Không nghĩ bước vào phủ lại gặp phải loại chuyện hư hỏng như thế này.
“Nhị tỷ, ngươi cuối cùng cũng thanh thỉnh, Triệu gia là gia đình không ra gì, nên sớm hoà ly, ta đại diện cho Đỗ gia đồng ý việc hoà ly.”
Lúc trước là đánh chuột sợ vỡ bình, nên mới để mặc cho Triệu gia thoải mái nhảy nhót, nhưng một khi đã hoà ly, sẽ phủi sạch quan hệ, về sau… Không cần người Đỗ gia tự mình xử lý, người ở phía dưới sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện.