Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502.

Chương 502. - Chương 502. -

Không có Đỗ gia, Triệu gia không là cái gì cả. Triệu Nhất Phàm sắp tức đến chết rồi, “A Trạch, trước giờ đều là khuyên giải không khuyên hoà ly, ngươi thế nào là khuyên nên hoà ly sớm chứ? Mấy năm nay ta và nhị tỷ của ngươi vẫn luôn ân ái hoà thuận, chưa bao giờ cãi nhau, tình cảm của chúng ta rất tốt. Với cả, hài tử cần có phụ thân.”

Đỗ nhị tiểu thư kiên trì khó có có được, “Phụ thân? Muội muội của ngươi nói rằng, Đỗ Nhi là con hoang, không biết nàng có từng nói qua ở trước mặt hài tử hay không, nói đến đây lòng ta lại đau như bị dao đâm.”

Triệu Nhất Phàm nghe đến đây mặt đều biến sắc, “Cái gì? Triệu Nhất Đan ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn trả thù thì có thể đến tìm ta, tại sao lại hướng về thê tử vô tội của ta chứ? Đỗ Nhi thế nhưng là cháu ruột của ngươi.”

Hắn đối với muội muội có vài phần áy náy, nhưng nhìn thấy Triệu Nhất Đan liên tục gây chuyện ầm ĩ, tình cảm huynh muội cũng bị mài sạch.

Triệu Nhất Đan ánh mắt lấp lánh nói: “Trung thu ngày đó, ngươi và mẫu thân ở ngọn núi giả nói những gì hả? Lúc ấy ta ở bên trong ngọn núi giả đã nghe được hết.”

“Trung thu?” Triệu Nhất Phàm ánh mắt khẽ biến nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, gương mặt mờ mịt nói: “Ta cùng tẩu tử ngươi và hài tử ở một chỗ ngắm trăng, ngươi không phải ức đến phát bệnh đấy chứ? Thân thể ngươi không thoải mái tại sao không nói sớm một chút hả? Huyện Chủ, nghe nói trong phủ của ngài có thái y, thỉnh ngài mời thái y đến bắt mạch khám bệnh cho nàng.”

Gia hoả này thật tốt, hắn vừa đến liền ấn cho muội muội mình bị bệnh, cũng mặc kệ hậu quả như thế nào.

Đỗ nhị tiểu thư đều nhìn mọi việc trong mắt, không cảm thấy vui mừng mà chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Lúc mới quen bộ dáng của hắn là một bầu trời quang đãng, là ánh trăng sáng, là một vị quân tử không hề phóng túng, sau khi ở chung càng lâu, hắn cành hiện lên bộ dáng lãnh khốc vô tình, đối xử với muội muội ruột của mình còn như vậy, vậy thì có thể đối xử tử tế với người bên cạnh sao? Nàng càng nghĩ càng thêm kiên định với quyết định hoà ly.

Nhưng làm sao Triệu Nhất Phàm có thể để cho nàng được nguyện ý chứ? Nàng thế nhưng là căn cơ của Triệu gia! Là người mang lại vinh hoa phú quý cho Triệu gia!

Đỗ Thiếu Huyên nhíu mày, "Vãn Tình, ngươi dẫn mọi người ra ngoài đi dạo đi.”

Đây là muốn dọn dẹp xử lý việc nhà, Mộc Vãn Tình đương nhiên hiểu được, nàng nói: "Được, mời mọi người tham quan phòng ấm của nhà ta, đó là căn cứ bí mật của chúng ta, cất giấu không ít thứ tốt."

Mọi người vừa nghe lập tức hứng thú, cũng không xem náo nhiệt của Đỗ gia, nhao nhao đứng lên.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn mẫu thân một cái, "Nương, người cũng đi đi, nơi này giao cho ta cùng đại tỷ.”

Mẫu thân hắn là một hiền thê lương mẫu truyền thống, không thể tiếp nhận chuyện nữ tử hòa ly, dứt khoát đuổi nàng đi, miễn cho nàng ở lại làm ra chuyện xấu.

Đỗ phu nhân không muốn đi, nhưng thái độ của nhi tử kiên quyết, Mộc Vãn Tình tiến lên chủ động kéo cánh tay nàng, nói: "Phu nhân, ta có lễ vật cho người.”

Nàng nháy mắt với mẫu thân, Mộc nhị phu nhân cũng chủ động kéo cánh tay bên kia, cứ như vậy một trái một phải kéo Đỗ phu nhân đi.

Những người khác ào ào đuổi theo, trong phòng chỉ để lại ba tỷ đệ Triệu gia và Đỗ gia, trong lòng Triệu Nhất Phàm thầm kinh hãi, trận chiến này là thật? Không phải hù dọa? Trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút không chắc chắn.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Huyên đảo qua người Triệu gia, mặt mày mang theo một tia lãnh ý.

“Nhị tỷ, có ta ở đây, ngươi cứ việc làm chuyện ngươi muốn, đại môn Đỗ phủ vĩnh viễn vì ngươi cùng Đỗ Nhi mở rộng.”

Hắn đã từng hứa hẹn, hắn vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc của hai tỷ tỷ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ giúp các nàng.

Khóe mắt Đỗ nhị tiểu thư đỏ lên, chẳng biết từ khi nào, đệ đệ nàng yêu thương nhất đã trưởng thành, có thể che chở tỷ tỷ, thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment