Đỗ đại tiểu thư vỗ vỗ bả vai của nàng, "Nhị muội, bất cứ lúc nào, ta đều đứng cùng một chỗ với ngươi, chúng ta là thủ túc đồng mẫu, là người nhà một đời một kiếp.”
Chuyện năm đó thật đáng tiếc, nàng cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể vô năng cuồng nộ, nhưng hiện tại, nàng muốn tẫn hết sức mình.
Tình cảm của ba tỷ đệ Đỗ gia vẫn rất tốt, nhưng người Triệu gia lại sốt ruột đến điên rồi.
Triệu phu nhân cả kinh: "Đỗ gia các ngươi điên rồi sao? Nào có chuyện chia rẽ nhân duyên người khác như vậy? Sẽ không sợ gặp báo ứng sao? Tức phụ à, ngươi có phải là đang mê muội hay không, ngoại trừ Nhất Phàm ra còn ai muốn loại nữ nhân như ngươi? Cho dù ngươi là nữ nhi của Đỗ gia, cũng sẽ bị người ghét bỏ, ai mà thèm đồ cũ chứ? Cũng chỉ có Nhất Phàm khoan hồng độ lượng..."
Lời nói khinh bỉ của nàng khiến Đỗ nhị tiểu thư rất không dễ chịu, "Ta biết ngươi không thích ta, vẫn muốn cho Triệu Nhất Phàm nạp mấy mỹ thiếp khai chi tán diệp, hiện tại thì tốt rồi, ta chủ động nhường hiền, ngươi muốn cưới tức phụ như thế nào, muốn nạp bao nhiêu thiếp cũng không ai quản.”
Sắc mặt Triệu phu nhân xanh mét, nàng chê tức phụ chỉ sinh được một nhi tử, một lòng muốn nhiều con nhiều cháu, chê nhi tử bị Đỗ gia quản thúc rụt đầu rụt cổ, ngay cả phòng thiếp cũng không dám nạp.
Nàng làm một mẫu thân bất bình thay cho nhi tử, thì có gì sai?
Nhưng, nàng cũng biết Triệu gia phú quý vinh quang là Đỗ gia cho, không có Đỗ gia, ai biết bọn họ?
Hốc mắt Triệu Nhất Phàm đỏ bừng, cảm xúc rất kích động xông về phía Đỗ nhị tiểu thư, lại bị Đỗ Thiếu Huyên một cước đá văng, Triệu Nhất Phàm ngã xuống đất, trong lòng Triệu phu nhân đau muốn chết, "Đỗ gia các ngươi không nói đạo lý, ỷ thế hiếp người......”
Thì ra, lúc trước xem như khách khí.
Triệu Nhất Phàm đẩy nàng ra, thành sự không đủ bại sự có thừa, tức chết người.
Hắn không để ý thân thể đau đớn, đôi mắt trông mong nhìn thê tử, "Phu nhân, chúng ta phu thê ân ái nhiều năm, còn có một hài tử đáng yêu, ngươi làm sao nhẫn tâm như thế được? Ta biết mẫu thân ta tính tình không tốt, muội muội... Bị bệnh, ngươi thông cảm một chút đi, đừng rời khỏi ta."
Đỗ nhị tiểu thư là một người dễ nói chuyện, nhưng lần này, cắn chết không nhả ra.
“Vì tương lai của hài tử, ta chỉ có thể lựa chọn hoà ly, thật xin lỗi, ta không thể cùng ngươi đi tiếp, ngươi tìm thê tử khác đi.”
Kể từ khi nàng ra ngoài làm việc, tiếp nhận rất nhiều thứ mới mẻ, suy nghĩ đều không giống trước.
Nhất là khi tiếp xúc với Mộc Vãn Tình, khiến nàng mở rộng tầm mắt, thì ra thế giới này rộng lớn như vậy, có những người những chuyện thú vị như vậy.
Thì ra, nữ tử cũng có thể kiến công lập nghiệp, không cần phụ mẫu che chở, cũng có thể thẳng thắn vô tư tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của thế nhân.
Mộc Vãn Tình là một người rất có nhân cách mị lực, phi thường có khí chất lãnh đạo, sẽ lây nhiễm người bên cạnh.
Những tư tưởng lý niệm của nàng thật xa lạ, nhưng tỉ mỉ suy ngẫm sẽ phát hiện rất có đạo lý.
Lúc Mộc Vãn Tình lên lớp học, nàng thường xuyên chạy tới nghe giảng, kiến thức chuyên nghiệp chưa chắc đã nghe hiểu, nhưng có chút lý niệm đã đi vào trong lòng nàng.
Mộc Vãn Tình đề xướng nam nữ bình đẳng, tôn trọng sự trưởng thành và phát triển của mỗi người, không ngừng vươn lên, phấn đấu.
Ở trường học Mộc gia sẽ không gặp phải sự kỳ thị, chỉ có phồn vinh, chỉ có cạnh tranh công bằng, bầu không khí ngươi theo đuổi học tập rất nồng đậm.
Nơi này không phân biệt nam nữ, không phân biệt họ, chỉ cần ngươi đủ cố gắng, thành tích đủ tốt, có thể thẳng lưng nói chuyện, cường giả vi tôn.
Thành viên Mộc gia tôn trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau, bọn họ là bằng hữu, là chiến hữu, cũng là đồng bọn, kết xuống tình nghĩa thâm hậu.
Điểm đặc biệt nhất của Mộc Vãn Tình là quan điểm về hôn nhân và tình yêu, nàng không giống các nữ tử đương thời, đến tuổi liền nghĩ thầm gả cho một gia tộc tốt, lấy chuyện gả cho một người nam nhân tốt làm mục tiêu cuộc sống.