Bên kia, Mộc Vãn Tình đưa mọi người đi xung quanh, mọi người mang lòng hiếu kỳ đi vào, nhất thời bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối, "Đây... Đây là..."
Chỉ thấy một mảng lớn rau xanh tươi tốt, trên dưới ba tầng, từng hàng rương có chút đồ sộ.
Đỗ phu nhân nhìn chằm chằm vào nó, hỏi: “Đây là rau? Tại sao không có đất?”
Chuyện này cũng quá thần kỳ, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp.
Phòng ấm của người khác là để trồng hoa, mà Mộc gia lại trồng loại rau xanh kỳ quái này.
Mộc Vãn Tình rất kén ăn, mùa đông không có thức ăn làm sao mà nhịn được? Chuyện này không được, nàng liền nghiên cứu trồng lên. “Đây là trồng rau không cần đất.”
Trồng rau không cần đất chủ yếu dựa vào ánh sáng và nhiệt độ để trồng, còn có chất dinh dưỡng, đối với nàng mà nói cũng không khó.
Không riêng gì trong phủ có, nông trang cũng trồng được không ít, rau xanh được trồng tự do.
Mọi người nhìn thấy thế không thể không ca ngợi, không hổ là Huyện Chủ Thanh Bình, ở phương diện này nàng rất thông thạo, đúng là muốn làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Rau muống xanh biếc, cà rốt đỏ mọng, màu xanh óng ánh phát triển vô cùng nhanh, trong mùa đông rét lạnh này lại càng quý giá.
Mọi người nhìn thấy nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, tất cả loại thịt đều đã ăn chán, đương nhiên rất muốn ăn một chút rau xanh.
Tuy rằng tiền không hề thiếu, nhưng muốn ăn một miếng rau xanh vẫn rất khó.
Chủ yếu là, toàn bộ khu Tây Lương đều không có!
“Đây là dưa chuột?” Tưởng Đồng Tri trợn tròn mắt, sao nàng lại có thể làm được chứ?
“Đúng, đợi lát nữa trong bữa tiệc sẽ có món rau trộn dưa chuột, trứng xào dưa chuột.” Mộc Vãn Tình mỉm cười, phất phất tay, hạ nhân liền hái một ít dưa chuột xuống, dùng nước rửa sạch rồi bỏ vào trong đĩa.
“Dưa chuột này có thể ăn sống, ai muốn nếm thử?”
Tưởng Đồng Tri rất nhanh đưa tay cầm một miếng dưa chuột, răng rắc một tiếng, nhẹ nhàng thưởng thức vị giòn tan, nước miếng chảy xuống từ giữa răng môi. Hắn híp mắt lại, “Ăn ngon, ăn ngon thật, Vãn Tình muội muội, đợi lát nữa mang cho ta một túi đi, lại thêm chút rau muống cà rốt với rau cải trắng, những thứ như rau xanh, đều cho ta một ít, tiểu hài tử nhà ta rất thích ăn món này.”
Hắn khá thân thiết với Mộc Vãn Tình, mở miệng nói muốn chút đồ cũng không sao cả.
Trong mắt Mộc Vãn Tình lóe lên một tia vui vẻ.
“Được, mỗi người đều sẽ có phần, cũng xin đừng chê rau xanh này không đủ trân quý.”
Mọi người cao hứng không thôi, mùa đông rau xanh so với thịt quý hơn nhiều.
Tưởng Đồng Tri nhìn về phía mọi người, “Ai không muốn? Cứ đưa hết cho ta đi.”
Một nữ quyến cầm lấy dưa chuột cắn một miếng, thứ này quá ngon. “Tiền cũng không mua được đồ tốt như vậy, ai lại đi chê chứ? Huyện Chủ, đa tạ ngươi đã phí tâm.”
Một nữ quyến khác ánh mắt lóe lên, “Huyện Chủ, ngươi thật sự quá lợi hại, giữa mùa đông cũng có thể trồng ra rau xanh, có thể dạy chúng ta hay không?"
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh, mỗi người đều có thần sắc khác nhau.
Đỗ phu nhân nhịn không được liếc mắt nhìn nàng một cái, đây là thê tử của Diêu đại nhân, có chút không biết chừng mực.
Cầm ăn rồi còn muốn bí phương của người khác, đúng là nghĩ rất đẹp.
Thần sắc Mộc Vãn Tình không thay đổi, “Trồng rau này rất khó khăn, chi phí cũng rất lớn, tạm thời không thích hợp để mở rộng.”
Nàng sẽ bán hoặc không bán, ăn không hết thì đưa đến phố ăn vặt, hoặc là làm quà tặng người khác.
Diêu phu nhân cũng không biết nghĩ như thế nào, như là nghe không hiểu Mộc Vãn Tình đang cự tuyệt, “Chúng ta không bán, tự mình sẽ ăn…”
Đỗ phu nhân ho một tiếng, ngón tay chỉ vào một khối rau xanh, “Huyện Chủ, đây là cái gì?”
Mộc Vãn Tình rất tự nhiên đi qua giới thiệu, “Rau muống, cũng đừng xem thường, toàn thân nó là bảo bối, lá cây có thể làm cơm rau, sau khi gọt vỏ có thể xào, cũng có thể trộn, còn có thể phơi khô, có thể làm thành nhiều món, hương vị cũng tương đối ngon.”