Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 509 - Chương 509.

Chương 509. - Chương 509. -

“Nhà người ta là nữ nhi phú quý, Thanh Bình Huyện Chủ dựa vào chính mình, phụ mẫu nhờ vào nàng mà hiển quý, đây là phủ Huyện Chủ, Huyện Chủ định đoạt, những quy củ kia đối với nàng đều vô dụng.”

“Nói một câu khó nghe, người bình thường không quyết định thay nàng được.” Tưởng Đồng Tri đảo mắt qua, thấy vẻ mặt vội vàng của Đỗ Thiếu Huyên, nhất thời cười rộ lên, “Trạch đệ, có người cầu thân với Huyện Chủ.”

Đỗ Thiếu Huyên dừng bước, ánh mắt như chim ưng đảo qua, mang theo một tia nhìn kỹ.

Diêu phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân rét run, đây...... đây là tình huống gì?

“Kết cục vọng tưởng si tâm cũng không tốt.” Vẻ mặt Đỗ Thiếu Huyên thản nhiên, nói tiếp: “Tỷ phu, Vãn Tình đâu?”

“Ta cũng không chú ý, chuyện của ngươi xong rồi?” Tưởng Đồng Tri nhìn về phía sau hắn, hai tỷ tỷ của hắn đâu?

Diêu phu nhân đã xoay người đi hai bước, vừa nghe lời này lập tức dừng bước, vểnh tai lên nghe ngóng.

Đỗ Thiếu Huyên nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Ừ, hai người tự nguyện hòa ly, Triệu phủ cùng của hồi môn đều thuộc sự sở hữu của nhị tỷ.”

Diêu phu nhân sợ hãi, “Cái gì? Vậy người Triệu gia ở đâu?”

Đỗ Thiếu Huyên không có ý định giấu diếm, loại chuyện này không giấu được, không bằng nói thẳng ra.

“Về quê, bọn họ vốn không phải người Lương Thành, tới từ đâu thì về lại đó.”

Diêu phu nhân ngây dại, nói cách khác, người Triệu gia tịnh thân xuất hộ?

Đây... đây chính là ví dụ thất bại khi trèo cành cao, không biết tại sao, nàng lại nhớ tới hôn sự của tiểu hài tử.

Xem ra, không thành công chính là một bi kịch. Quyền lợi nắm trong tay ai, người đó chính là người thắng.

Nàng nhìn thân ảnh Đỗ Thiếu Huyên vội vàng đi xa, ánh mắt lóe lên, “Thiếu tướng không phải là…”

Tưởng Đồng Tri thản nhiên cảnh cáo, “Có mấy lời không nên nói thì đừng nói, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Diêu phu nhân có chút run rẩy, đó lại là thật, người mẫu thân như nàng, lại ngu xuẩn đến mức đoạt tức phụ của Đỗ gia.

Ở một góc, Đỗ Thiếu Huyên tìm được Mộc Vãn Tình cùng mấy tiểu hài tử, bọn họ không biết đang nói chuyện gì, đều rất cao hứng. “Vãn Tình.”

Mộc Vãn Tình thấy sắc mặt hắn không ổn, quan tâm hỏi, “Sao vậy?”

Không ổn à? Không nên a, thân phận và địa vị của Đỗ gia là gì chứ, một khi hạ quyết tâm, làm sao có thể không xử lý được?

Mọi chuyện chủ yếu nằm ở tâm ý của Đỗ nhị tiểu thư, nàng muốn sống thật tốt, Đỗ gia sẽ không nhúng tay, nhưng nàng muốn hoà ly, Đỗ gia có thể thay nàng làm chủ.

“Muốn nhờ ngươi giúp một việc.” Đỗ Thiếu Huyên bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, mỗi một lần nhìn thấy nàng đều cảm thấy rất ấm áp.

“Ngươi nói đi.”

Đỗ Thiếu Huyên nhẹ giọng nói, "Ta muốn mẫu tử nhị tỷ ta đến nông trang của ngươi ở tạm một thời gian.”

Một là muốn nhị tỷ tránh một chút, chờ mọi chuyện bình ổn lại trở về.

Hai là, để Mộc Vãn Tình ảnh hưởng đến mẫu tử nhị tỷ, bản thân Mộc Vãn Tình chính là một người rất mạnh mẽ rất có chủ kiến, rất có sức cuốn hút, ảnh hưởng đến người bên cạnh.

“Được.” Mộc Vãn Tình sảng khoái đáp ứng, đây cũng không phải việc gì khó, “Xưởng lông cừu vừa lúc thiếu người quản lý, để nàng tới đây đi, rất nhiều chuyện đều đang cần người, người bận rộn a, sẽ không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn.”

Có tiền có thế, cái gì cũng không thiếu, vậy chỉ có thể tìm cảm giác thành tựu.

Sự nghiệp thành công mang lại cảm giác thành tựu, Mộc Vãn Tình có quyền lên tiếng nhất.

“Được, ngươi xem thử rồi an bài.” Đỗ Thiếu Huyên vô cùng tin tưởng nhân phẩm và năng lực của Mộc Vãn Tình, giao người vào tay nàng, hắn có thể yên tâm khắc phục hậu quả.

“Đúng rồi, Hoàng thượng đã đáp ứng ta, qua năm mới sẽ đưa mấy thợ thủ công làm gương tới. Đáng tiếc không đuổi kịp nhóm này.”

Hắn nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật tốn rất nhiều tâm tư.

Không cho mượn thợ thủ công ngự dụng cũng là lệ thường, Đỗ Thiếu Huyên có thể lấy được đúng là không dễ.

Bình Luận (0)
Comment