Nhìn thấy Mộc Vãn Tình cường thế như vậy, không được sự cho phép của nàng đã tự tiện làm chủ, trong lòng Đỗ phu nhân cực kỳ không thoải mái, "Có chuyện lớn gì mà khẩn cấp tới nỗi khiến ngươi đường đường là Thanh Bình Huyện Chủ lại thất lễ như vậy?"
Nàng căn bản không tin tưởng lời nói của Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy sự thăm dò, "Ta đã thông báo cho Đỗ soái, nếu như không có gì bất ngờ, hắn đang trên đường tới đây."
Đỗ phu nhân sửng sốt, "Kinh động đến cả Đỗ soái sao? Ngươi là muốn làm gì? Đến cùng đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì hả?"
Mộc Vãn Tình quả quyết hạ lệnh, "Phiền các chư vị ra bên ngoài đi dạo trước, nương, ngươi ở lại đây."
Các phu nhân nhìn nhau, yên lặng im ắng lùi xuống, trong lòng âm thầm bồn chồn, đây là đã xảy ra chuyện lớn gì vậy.
Chờ đến khi đãm người rời đi, Mộc Vãn Tình liền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp thẳng thắn mà hỏi, "Đỗ phu nhân, chuyện xảy ra năm năm trước ngươi còn nhớ rõ không?"
Thời điểm Đỗ phu nhân nghe xong, ánh mắt phức tạp cực kỳ, "Ngươi là đang ám chỉ đến chuyện gì?"
"Đỗ nhị tiểu thư." Mộc Vãn Tình chỉ nói bốn chữ, thành công nhìn thấy sắc mặt Đỗ phu nhân thay đổi kịch liệt.
"Ngươi đã biết cái gì rồi? Là ai nói cho ngươi?"
"Sau khi xảy ra chuyện, Đỗ phủ không dọn dẹp sạch sẽ đúng không?"
Đỗ phu nhân vừa tức vừa giận, đây là bí mật của Đỗ gia, cũng là nỗi khổ riêng trong lòng nàng, "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết những điều này?"
Mộc Vãn Tình vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bởi vì, đám người kia lại xuất hiện."
Rầm một tiếng, hai mắt Đỗ phu nhân tối sầm lại, thân thể thiếu chút nữa là ngã quỵ.
Đỗ soái không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Mộc Vãn Tình là dưới tình huống này, Mộc Vãn Tình mặt xám mày tro, quần áo cũng bẩn thỉu, nhưng một đôi mắt hắc bạch phân minh, sáng ngời trong suốt, khí chất nổi bật, lưng thẳng tắp, tao nhã tự tin không nói nên lời.
Mộc Vãn Tình quan sát mấy lần, Đỗ soái là một mỹ đại thúc tinh thần nhanh nhẹn, khí vũ hiên ngang, một chiến tướng khí thế lẫm liệt.
Nàng đúng mực hành lễ, "Đỗ soái, tùy tiện kinh động ngài thật sự là bất đắc dĩ, trong phủ các người chắc là có nội gian, nắm chắc thời gian tra ra hẳn còn kịp."
Đỗ soái có chút bất ngờ, nàng thế mà lại không sợ một người toàn thân sát khí do bách chiến ngưng tụ như hắn? Rất ít người không sợ hãi hắn, đến thân nhi nữ cũng không dám tới quá gần hắn.
Cô nương này có chút thú vị.
"Nói thử tình huống cụ thể."
Mộc Vãn Tình đơn giản đem chuyện hôm nay kể lại một lần, chân mày Đỗ soái ngày càng nhíu chặt, "Chờ một chút, ngươi nói là ngươi chế tạo thuốc nổ? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?"
Không hổ là mang binh đánh giặc, đặc biệt nhạy cảm đối với loại chuyện này.
Mộc Vãn Tình im lặng, "Đúng, nhưng đây không phải là trọng điểm, xử lý xong chuyện ngày hôm trước, ta cũng không hy vọng lại có lần sau."
"Chuyện ngày hôm nay là kế trong kế, mượn tay Đỗ phu nhân để dẫn dụ mẫu nữ chúng ta ra, ta có việc không tới liền khởi động phương án thứ hai, nói dối rằng nương ta xảy ra chuyện, thừa dịp ta trên đường chạy tới liền phát động tập kích, không phải là vì giết người, mà là muốn bắt đi ta."
Phân tích của nàng làm cho sắc mặt Mộc nhị phu nhân đại biến, không tự chủ được cả người phát run, nàng thiếu chút nữa hại nữ nhi sao?
Mộc Vãn Tình làm việc cường thế, ngược lại hợp khẩu vị của Đỗ soái, trước khi đến, hắn đã phân phó thủ hạ khống chế người trong phủ lại, tiến hành kiểm tra nghiêm khắc kỹ càng.
"Làm sao ngươi biết những người này cùng nhóm người năm năm trước là một?"
Mộc Vãn Tình nhíu mày, nàng không nói như vậy, hắn sẽ quan tâm sao?
Đỗ soái là một chiến tướng thiện chiến, nhưng mà, tinh lực của con người có hạn, toàn bộ tinh lực của hắn đặt vào phương diện quân đội, những thứ khác liền sơ suất.
Mộc Vãn Tình chỉ căn cứ vào tin tức hiện có liền có thể suy luận, năng lực thu thập tư liệu của nàng là số một.