"Ta đã thử dò xét, đồng dạng đều là bắt người, đồng dạng đều là trong mắt không có vương pháp, Đỗ nhị tiểu thư là nữ nhi của ngài, có thể nói là nữ tử tôn quý nhất Tây Lương, mà ta, Huyện Chủ do Hoàng thượng thân phong, bọn họ cũng dám động thủ, hiển nhiên không phải thổ phỉ bình thường."
"Chỉ có hai loại khả năng, một loại là gian tế ở nước khác, một loại là giang hồ liều mạng, như vậy lại phát sinh vấn đề khác, chúng ta đều là nữ tử yếu, làm sao có thể đắc tội với những người này? Mọi việc đều sẽ để lại vết tích có thể tra, vì danh vì lợi vì quyền vì thế, dù sao cũng phải có một nguyên nhân."
Nhìn thiếu nữ tự tin thẳng thắn nói chuyện, trong mắt Đỗ soái lóe lên một tia thưởng thức, xảy ra chuyện như vậy nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, lý trí thanh tỉnh phân mọi chuyện, ưu tiên khống chế cục diện, đây mới là người làm chuyện lớn.
Khả năng ứng biến cùng năng lực này khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, đây chính là kỳ nữ Huyện Chủ Thanh Bình a, từ một lưu dân một đường leo lên vị trí Huyện Chủ.
So sánh ra, Đỗ phu nhân liền kém hơn rất nhiều, xảy ra chuyện như vậy liền ngồi ngơ ngẩn, thần sắc khẩn trương bất an.
Hắn đã sớm biết tính cách của thê tử, cũng không thất vọng, "Vậy ngươi cảm thấy là loại nào?"
Thê tử hắn lựa chọn mặc kệ có như thế nào, hắn cũng phải bảo vệ, cho dù nàng không kham nổi chức nữ chủ nhân Tây Lương.
"Hắc y nhân hẳn là tử sĩ của Đại Tề, mà kẻ dẫn đầu..." Mộc Vãn Tình bình thản nói ra cái nhìn của mình, "Hẳn là gian tế của nước khác, nói như vậy vấn đề liền nghiêm trọng."
"Còn nữa, bọn họ ẩn nấp ở biên giới Đại Tề không biết bao nhiêu năm, nếu như ta không đoán sai, đã thâm nhập vào các phủ, Đỗ phủ là trọng yếu nhất."
Đỗ phu nhân nghe vạy liền biến sắc, "Chuyện này không thể nào…" Như vậy cũng có nghĩa nàng đã không làm tròn bổn phận.
Đỗ soái không nhìn về phía thê tử, "Thanh Bình Huyện Chủ, ngươi cho rằng người này ở bên cạnh phu nhân ta?"
Mộc Vãn Tình hơi gật đầu, "Đúng, chuyện năm năm trước chính là kết quả của việc nội ứng ngoại hợp, ta tin tưởng năm đó đã thanh lọc qua một lần, nhưng hiển nhiên không có diệt sạch, có cá lọt lưới."
Sắc mặt Đỗ soái cực kỳ kém, ngực như có tảng đá nặng trĩu đè lên, hậu viện cháy, đánh cho hắn trở tay không kịp.
"Chỉ dựa vào hai điểm kia không đủ để chứng thực."
"To gan phỏng đoán, cẩn thận chứng thực mà." Ánh mắt Mộc Vãn Tình trong suốt, phân tích mọi chuyện có trật tự, "Trước mắt, quan trọng nhất chính là bắt nội gián ẩn nấp trong phủ các người để tìm hiểu nguồn gốc, việc này một đường không thể ngừng, ta có dự cảm, đây là một con cá lớn."
Đỗ soái hít sâu một hơi, hắn cũng bố trí không ít gián điệp ở nước khác, nhưng gián điệp của nước khác cũng chui vào địa bàn của hắn, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hư hư thực thực, đây là trạng thái bình thường.
Có lúc biết rõ là gián điệp mà không bắt, chỉ để thả ra tin tức giả.
Nhưng, trà trộm vào trong nhà hắn, chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn. "Phu nhân, sao đang yên đang lành ngươi lại nghĩ đến chuyện thắp hương?"
"Gần đây mọi chuyện không thuận, ta tâm hoảng ý loạn, cho nên nhất thời muốn..." Đỗ phu nhân mặt liền biến sắc, "Không đúng..."
Nàng là ý muốn nhất thời, nhưng có người thì thầm ở bên tai nàng rằng thắp hương bái Phật bảo vệ bình an.
"Là ai?"
"Hương Vân." Là nha hoàn chải đầu của Đỗ phu nhân, tay nghề cao, rất được coi trọng.
Rất nhanh, Hương Vân bị bắt đến trước mặt, là một nữ tử rất thanh tú, sắc mặt nàng ảm đạm, cả người phát run.
"Đỗ soái, phu nhân, nô tỳ chỉ vì nghe mấy lời đồn nhảm trong khoảng thời gian này, âm thầm lo lắng thay nhị tiểu thư, cho nên nói thêm mấy câu, ta tuyệt đối không có cấu kết với người ngoài."
Đỗ soái mặt trầm xuống, "Mang xuống đánh, đánh tới khi nhận tội mới thôi."
Hương Vân nhào về phía Đỗ phu nhân, ôm chặt lấy bắp đùi của nàng không thả, "Phu nhân, ta thật không phải loại người như vậy, xin ngài tin ta, tin ta. ”