Mộc nhị phu nhân vốn rất khẩn trương, nhưng nhìn nữ nhi bình tĩnh như vậy... Thôi, nàng cũng không làm chủ được.
Một đương sự khác liền đỏ cả mặt, vừa vội vừa khẩn trương, vụng trộm nhìn Mộc Vãn Tình vài lần. "Ta không muốn, cha, nương, các người không cần bận tâm ta, ta tự có chủ ý."
Hiểu con không ai bằng mẹ, Đỗ phu nhân tất nhiên nhìn ra được nhi tử có ý với Mộc Vãn Tình, nhưng nàng hết sức phản đối.
Mộc Vãn Tình quá chủ kiến, quá bản lĩnh, nhi tử không đè được nàng, nói không chừng sẽ còn bị ủy khuất.
"Trạch nhi, ngươi là nam đinh duy nhất của Đỗ gia, nếu có chuyện không may..."
Đỗ Soái lạnh giọng quát, "Nói bậy gì đó, cũng không ngại xui xẻo sao>"
Đỗ phu nhân cũng biết mình nói sai, có một số việc trong lòng hiểu rõ là được rồi. "Ta chỉ muốn nói một chút, nếu thật sự không được thì chọn thêm hai thiếp thất khai chi tán diệp trước."
Nàng là cố ý nói như vậy, muốn cho mộc Vãn Tình biết khó mà lui.
Nhưng, nàng vừa dứt lời, mọi người thần sắc cổ quái nhìn nàng, nàng có chút bất an. "Thế nào? Ta nói sai cái gì?"
Đỗ soái không không tiếng động than thở, năm đó cha nương phản đối hôn sự, hiện giờ đến phiên thê tử phản đối, tựa như một vòng luân hồi.
Đỗ Thiếu Hoàng không khỏi nóng nảy, lần này nương hắn thật sự quá đáng, không giúp đỡ ngược lại còn kéo chân sau.
"Nguyện một lòng một dạ, đầu bạc không xa nhau, đời này chỉ cưới một vợ, tuyệt không có hai lòng."
Lúc nói lời này, hắn nhìn mộc Vãn Tình, ánh mắt cũng không nháy một cái, thần sắc cực kỳ trịnh trọng.
Mọi người ở đây đều nhìn ra sự được khác thường, Mộc nhị phu nhân khiếp sợ nói không ra lời.
Đỗ phu nhân không khỏi nóng nảy, "Trạch nhi, ngươi không chỉ là nam đinh Đỗ gia, còn là thiếu soái Đỗ gia quân, sinh thêm mấy hài tử là trách nhiệm của ngươi, Đỗ gia cần có nhiều hài tử.
Nàng càng như vậy, càng khơi dậy sự phản cảm của Đỗ Thiếu Huyên, "Vậy, không bằng để cho cha nạp thêm mấy cái mỹ thiếp, vẫn còn kịp sinh mấy hài tử.
Đỗ phu nhân không chút nghĩ ngợi kêu lên, "Như vậy sao được?"
Phải, đây là chính là tiêu chuẩn kép nổi danh. Không cho phép phu quân nạp thiếp, lại liều mạng nhét nữ nhân cho nhi tử.
Trong mắt Đỗ soái lóe lên vẻ thất vọng, hắn thật có chút hối hận, môn đăng hộ đối không phải là không có đạo lý.
Đỗ Thiếu Hoàng cũng cực kỳ không thoải mái, "Vãn Tình, ngươi coi như cái gì cũng không nghe được, đừng để ý tới."
Mộc Vãn Tình vốn không muốn xen vào, ở một bên xem kịch là được.
Nhưng, Đỗ soái hỏi, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi còn chưa trả lời lời ta."
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Mộc Vãn Tình.
Đỗ phu nhân muốn nói chuyện, nhưng bị Đỗ soái trừng mắt lườm trở về.
Mộc Vãn Tình cầm một miếng bánh đậu xanh từ từ gặm, ung dung cầm ly trà uống một hớp, trong lúc mọi người chờ đến nóng nảy, nàng mới không nhanh không chậm mở miệng.
"Thay vì làm nữ chủ nhân của Tây Lương, còn không bằng làm quan chánh vụ tối cao của Tây Lương, lập ra tất cả chính sách, quyết định phương hướng tương lai của Tây Lương."
Nàng không có hứng thú với hôn sự, cũng không muốn triệt để ràng buộc mình với Đỗ gia.
Một khi thành thân, nàng liền trở thành Đỗ Mộc thị trong mắt người khác, nữ chủ nhân Đỗ thị nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng, ngay cả tên họ của mình cũng không xứng có được.
Thành tựu của nàng đều không thuộc về một mình nàng, mà là thành tựu của Đỗ gia.
Thế nhân chỉ sẽ nghĩ rằng, tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về nhà chồng.
Dù công lao của nàng có nhiều hơn nữa cũng chỉ là hưởng ké vinh quang của Đỗ gia, là Đỗ gia nâng lên nàng, là Đỗ gia cho nàng vinh quang, nàng hoàn toàn không thể nói rõ ra được.
Nàng không muốn như vậy!
Nàng, muốn oanh oanh liệt liệt tạo nên một phen sự nghiệp, muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy sự tồn tại của nàng, muốn mọi người đều biết tên của nàng, Mộc Vãn Tình.
Mà không phải là thê tử của ai, mẫu thân của ai, tức phục nhà ai.
Nàng nói thẳng không kiêng kỵ, "Đỗ soái, chuyện mang binh đánh giặc, ngài là người trong nghề, nhưng dân sinh thì không ổn, mà ta, hoàn toàn ngược lại, ở phương diện quản lý dân sinh cùng xây dựng thành trì có tài hoa không ai sánh kịp, ta là kỳ tài ngút trời trăm năm hiếm thấy."