Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 525 - Chương 525.

Chương 525. - Chương 525. -

Đỗ soái sợ ngây người, nàng vậy mà cũng dám nói, thật sự dám khoe khoang.

"To gan." Đỗ phu nhân có chút tức giận.

Đỗ Thiếu Huyên lại ha ha cười to, tiếng cười cực kỳ thoải mái, phản ứng của ba người một nhà hoàn toàn bất đồng.

Mộc Vãn Tình nhìn sang, nhíu mày, "Cười cái gì? Không đúng chỗ nào sao?"

Đỗ Thiếu Hoàng giơ ngón tay cái lên với nàng: "Đúng, quá đúng, không sai, ngươi chính là kỳ tài ngút trời, có văn có võ thông minh tuyệt đỉnh, độc nhất vô nhị, ngươi là ánh sáng của Tây Lương."

Hắn điên cuồng nịnh nọt, dáng vẻ nịnh hót khiến cho Đỗ soái không chịu được, đây thật sự là nhi tử giỏi giang kiêu ngạo của hắn sao?

Mộc Vãn Tình mi mắt cong cong, không thể không nói, Đỗ Thiểu Huyên rất biết khen người nha.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn về phía Đỗ soái, nhẹ giọng nói, "Cha, người thật không có chút cân nhắc sao? Nếu không, để cho nàng thử một chút đi."

Hắn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng có một ưu điểm rất lớn, bao dung rộng rãi.

Hắn không chê bai tư tưởng của nữ tử, cũng không có suy nghĩ cổ hủ rằng nữ tử không thể tham gia chính trị.

Chỉ cần có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục, hắn sẽ tôn trọng.

Đây cũng là một trong những điểm cở bản khiến hắn có thể cùng Mộc Vãn Tình ở chung vui vẻ.

Đỗ soái khẽ lắc đầu, "Không có quy củ như vậy."

"Quy củ là do người lập ra, cũng là để phá vỡ." Đỗ Thiếu Huyên biết Mộc Vãn Tình muốn làm quan, nàng không phải người đam mê làm quan, mà là muốn có được sân khấu lớn để thi triển tài hoa.

"Cha, người để tay lên ngực tự hỏi, nếu như Mộc Vãn Tình là nam tử, người sẽ mời chào sao?"

Sẽ! Đây là phản ứng đầu tiên của Đỗ Soái, Mộc Vãn Tình quả thật rất có tài hoa.

"Nhưng nàng là nữ tử, nhi tử a, ngay cả ta cũng không đấu lại được những văn quan trong triều kia, không chọc vào nổi a."

Một khi đội ngũ văn quan liên hợp lại, dù là nhân vật kinh tài tuyệt diễm tới đâu cũng sẽ bị đánh cho tan tác.

Huống chi loại võ tướng như hắn, không dám tùy tiện đắc tội đại thần trong triều.

Đám quan văn kia quá âm hiểm, quá nhiều tâm tư, chỉ riêng phương diện quân phí đã đủ khiến hắn mệt mỏi muốn chết.

Đỗ Thiếu Huyên hơi cau mày, vẫn là nên xuống tay bên phía Hoàng thượng, chỉ có Hoàng thượng hạ chỉ mới danh chính ngôn thuận.

Mộc Vãn Tình cũng nghĩ đến một chuyện, "Đỗ soái, ngươi nói, nếu ta hối lộ Hoàng thượng, hắn sẽ cho ta một chức quan sao?"

Đỗ Soái:... Nàng suy nghĩ không giống với người thường! Dùng tiền đè? Thiên tài đều sẽ hành động như vậy sao?

Hắn vốn muốn nói là không, nhưng lời vừa tới miệng liền thay đổi, "Ngươi có thể thử một lần."

Con ngươi Mộc Vãn Tình lưu chuyển, thần bí dị thường, "Ừm, trăm vạn phỏng chừng không được, ngàn vạn thì được chứ?"

Bất luận là cái gì cũng đều có giá cả, bao gồm cả lương tâm của một người.

Đỗ Soái:...

Ngàn vạn, ngang với quân phí mười mấy năm ở khu Tây Lương.

"Cám ơn Huyện Chủ lần trước khẳng khái mở hầu bao, ta đại biểu tướng sĩ Tây Lương cám ơn ngươi." Đỗ Soái có ấn tượng rất tốt đối với sự rộng rãi của nàng, tuyệt đối không phải bởi vì nàng cho quá nhiều.

"Ngươi có mong muốn gì không?" Đây coi như là đáp lễ.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình sáng lên, còn có chuyện tốt như vậy? Không tệ a, Đỗ soái là một người đáng được coi trọng.

Nàng suy nghĩ một chút, có rồi. "Ta muốn tấm bảng hiệu do Đỗ soái tự tay viết, thư viện Mộc thị cùng nhà trẻ Mộc thị, ta muốn hai phần!"

Không đề cập tới phố ăn vặt, không đề cập tới nông trang Thủy Mộc, mà là đề cập đến hai nhà này, nàng tự có thâm ý của mình.

Đỗ Soái tuyệt đối không nghĩ tới nàng đưa ra yêu cầu này, cô nương này... Vĩnh viễn vượt qua dự liệu của hắn.

"Chữ của ta không đẹp bằng chữ văn nhân, ngươi có thể xin Hoàng thượng giúp đỡ, để đại thần trong triều viết cho ngươi một phần."

Mộc Vãn Tình không khách khí quả quyết cự tuyệt, "Không cần, ta lại không biết bọn họ, cầu chữ bọn họ, còn không bằng cầu Hoàng thượng."

"Hơn nữa, thứ ta cầu tới có thể kém được sao? Ánh mắt của ta rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại, liền xin ngài giúp ta viết hai chữ."

Bình Luận (0)
Comment