Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng vuốt mông ngựa ninh bợ, Đỗ soái từ trước đến nay nghiêm túc cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười, người bình thường khen ngời khiến hắn cảm thấy con buôn nịnh hót, nhưng mộc Vãn Tình khen hắn, ừm, người thông minh đúng là có ánh mắt.
"Tại sao không tìm Hoàng thượng viết? Hắn hẳn sẽ cho ngươi thể diện này."
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, "Ta muốn cầu hắn một chuyện khác."
Đỗ Thiếu Huyên mặt đầy quan tâm nhìn nàng, "Là cái gì?"
Mộc Vãn Tình khẽ nhếch môi, phun ra năm chữ rõ ràng, "Quyền tự chủ hôn nhân."
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, Đỗ Thiếu Huyên ngây dại, thì ra nàng cái gì cũng biết.
Mộc nhị phu nhân không khống chế được mà khẽ hô một tiếng, đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy?
Mộc Vãn Tình mặt đầy ưu thương, "Ta cũng không có cách nào, ta quá ưu tú, thời gian dần trôi qua, hào quang trên người càng càng ngày càng không giấu được, sớm muộn gì cũng sẽ bị rất nhiều người để mắt tới, ta phải tranh thủ cầu một đạo thánh chỉ trước."
Lời nói tự khoe khoang của nàng phối hợp với biểu tình khoa trương, cực kỳ vui mắt, làm cho người ta không nhịn được mà cười.
Rõ ràng là cự tuyệt hôn nhân, nhưng Đỗ Soái lại không sinh ra được ác ý đối với nàng, nàng thật sự là tinh quái.
"Còn không bằng ngươi quyết định hôn sự sớm một chút, như vậy cũng không có người đánh chủ ý tới ngươi, ngươi cũng có thể an tâm làm chuyện của ngươi."
Mộc Vãn Tình thoải mái bày tỏ, "Ta còn chưa trưởng thành đâu, trước mười tám tuổi cũng sẽ không cân nhắc hôn sự."
Đỗ Thiếu Huyên rất nóng lòng hỏi, "Tại sao lại là mười tám tuổi?"
Người khác sẽ xấu hổ nói chuyện hôn sự của mình, nhưng, Mộc Vãn Tình bàn luận đặc biệt thoải mái, giống như thảo luận một chuyện bình thường nhất.
Dù sao, chỉ cần nàng không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
"Ta xem qua y thư, thân thể nữ tử mười tám tuổi mới tính là trưởng thành, kết hôn sớm không tốt cho thân thể, con người ta đặc biệt tiếc mạng."
Đỗ Thiếu Hoàng im lặng, thì ra không phải vì nàng cự tuyệt hắn, là cự tuyệt tất cả mọi người, huyện này làm cho hắn dễ chịu hơn rất nhiều, "Vậy có thể đính hôn.
…
Nội thị cầm một đống tấu chương đi tới, "Hoàng thượng, những thứ này đều là do Ngự sử tố giác Huyện Chủ Thanh Bình tự mình bán guồng nước cho địch quốc, tội không thể tha."
Hoàng thượng cùng Thái tử nhìn nhau, thần sắc đều có chút phức tạp, đây chỉ là trùng hợp?
Lâm triều, một đám Ngự sử đứng dậy, đồng thanh tố giác Mộc Vãn Tình phản quốc, yêu cầu tịch thu tài sản diệt tộc.
Lần này, các triều thần đặc biệt thống nhất cách xử lý.
Hoàng thượng ngồi trên cao, thu hết nhất cử nhất động của những người này vào mắt, không khỏi nhíu mày.
Những người này tự cho là thông minh, liên minh thành một nhóm, chỉ vì đả kích trả thù Mộc Vãn Tình.
Tại sao? Bởi vì nàng động đến quyền lợi của bọn họ, chạm vào lợi ích sinh mạng.
"Hoàng thượng, guồng nước là vật quan trọng của quốc gia, là cơ mật, Mộc Vãn Tình bị lợi ích làm mê muội tâm can, tự ý bán guồng nước, đây chính là phản quốc, không giết không thể làm an lòng dân."
"Hoàng thượng, Mộc Vãn Tình cô phụ sự kỳ vọng lớn của người, bán đứng lợi ích quốc gia, đáng chết."
"Thỉnh Hoàng thượng nghiêm trị Mộc Vãn Tình."
"Thỉnh Hoàng thượng nghiêm trị Mộc Vãn Tình."
Mọi người trăm miệng một lời đồng thanh, cùng cừu địch, không biết còn tưởng rằng Mộc Vãn Tình đào mộ tổ tiên của bọn họ.
Mấy hoàng tử ánh mắt lóe lên, thần sắc cổ quái.
Hoàng thượng thần sắc nhàn nhạt nhìn về phía mấy hoàng tử, "Các ngươi thấy thế nào?"
Tam hoàng tử là người đầu tiên mở miệng, "Chư vị đại nhân nói đúng, Mộc Vãn Tình tội không thể tha, chết một trăm lần cũng không quá đáng."
Tứ hoàng tử cũng bày tỏ đồng ý, "Phụ hoàng, nhiều người như vậy đều đang ở đây thảo phạt Mộc Vãn Tình, hiển nhiên nàng không phải là người tốt."
Ngũ hoàng tử lại xúc động, "Phụ hoàng, nhi thần tự tiến cử bản thân làm khâm sai, tự mình đi Tây Lương đánh dẹp Mộc Vãn Tình, thỉnh phụ hoàng ân chuẩn."
Hoàng thượng từ chối cho ý kiến, "Thủ Phụ, ngươi thấy sao?"
Mộc Vãn Tình bị nhắm vào quy mô lớn như vậy, cũng là bởi vì nàng muốn làm nữ quan.
Đây khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ.