Ánh mắt quân vương uy nghiêm, tựa hồ còn chứa một tia thất vọng, trong lòng Thủ Phụ căng thẳng, là hoài nghi lên trên đầu hắn?
Lời hắn đến miệng vòng vo mấy vòng, "Thần, khẩn cầu Hoàng thượng cho Huyện Chủ Thanh Bình một cơ hội tự biện giải."
Dù sao Mộc Vãn Tình cũng không ở đây, không bằng nói một vài lời hay, tạo thêm một chút hảo cảm.
Trong mắt Hoàng thượng lóe lên một tia dị quang, "Vẫn là Thủ Phụ phúc hậu, thư của Thanh Bình Huyện Chủ ở đây, giờ trẫm mới biết trên đời lại có người trung nghĩa như vậy, triều Đại Tề có trung thần như vậy, lòng trẫm rất an ủi."
Toàn trường đều yên tĩnh, cái gì? Trung nghĩa? Không phải nói sai chứ?
"Hoàng thượng, không biết có thể đem thư cho mọi người xem hay không."
Hoàng thượng vung tay lên, nội thị liền đem thư đưa tới.
Thủ Phụ là người đầu tiên tiếp nhận thư, vội vàng mở ra xem, theo từng hàng chữ đập vào mắt, sắc mặt của hắn càng ngày càng ngưng trọng.
Mộc Vãn Tình ở trong thư dùng ngữ khí thoải mái viết toàn bộ quá trình, sống động như thật, phảng phất như người đang nói trực tiếp vậy.
Trong thư nàng nhấn mạnh mấy điểm chính, không bán bản vẽ guồng nước, chỉ bán thành phẩm, nhưng, giải mã thành phẩm cần có thời gian, không phải là công lao một ngày.
Bán guồng nước cũng là vì suy nghĩ cho an toàn biên giới, miễn cho bọn họ ngày ngày đều nghĩ đến việc giết người phóng hỏa trộm bí kíp, phiền không chịu nổi.
Tiền nàng bán được một phần cũng không giữ lại, toàn bộ quyên góp cho quân đội Tây Lương, hơn nữa lấy danh nghĩa Hoàng thượng quyên góp, một thân vinh hoa của nàng đều do quân vương ban tặng, đây là một chút chuyện nhỏ nàng làm vì quân vương, để nàng tỏ một chút lòng trung thành.
Cuối cùng, nàng nói một câu, nếu các đại thần trong triều làm khó dễ, kính xin Hoàng thượng che chở một chút.
Ánh mắt Thủ Phụ dừng lại trên dòng chữ này, ánh mắt âm u vô cùng, Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình, nữ nhân này tâm tư sâu không lường được.
Từng hành động lồng ghép nhau, còn dự đoán được trước chuyện hôm nay.
Nàng đã sớm đoán được sẽ bị tố giác, nhưng vẫn làm như vậy, nói rõ cái gì? Trung dũng a, không sợ lời đồn đãi, một lòng hướng về triều đình.
Nàng đã thâm minh đại nghĩa như vậy, mà văn võ bá quan bọn họ thì sao, dối trá ích kỷ, đố kỵ người có năng lực, không dung nạp được nhân tài.
So sánh ra, toàn bộ đều trở thành tên hề nhảy nhót, chỉ biết vây công người khác, tư tâm quá nặng.
Khi nhìn vào, lòng Hoàng thượng sẽ nghiêng về ai?
Một lần hai lần, thời gian dài, che chở liền trở thành một loại thói quen, nàng ở trước mặt quân vương càng có cảm giác tồn tại.
Suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng!
Hắn yên lặng truyền thư xuống, người đọc thư như bị đánh một cái tát, xấu hổ không thôi.
Một tên Ngự sử nhạt nhẽo thoái thác, "Cái này... Chẳng qua chỉ là lời nói một bên của nàng...."
Hoàng thượng lại một lần nữa phất tay, "Tấu chương của Đỗ soái ở đây."
Được rồi, lần này đến phiên tấu chương của Đỗ soái bị vây xem, hai bản trước sau tương trợ lẫn nhau, chân tướng liền hiện ra.
Ánh mắt Tam hoàng tử sáng lên, Đỗ soái là cậu ruột của Thái tử, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Thái tử, tất cả hoàng tử đều hận không thể kéo Đỗ soái xuống ngựa.
"Đỗ soái là bao che nàng, hai người cùng phe với nhau, bán đứng quốc gia... A."
Tấu chương chuẩn xác nện vào ngực hắn, đau hắn kêu lên một tiếng, nhưng không dám nói gì.
Hoàng thượng thu tay lại, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Ngu xuẩn thành như vậy, thật không dám tin tưởng đây là thân cốt nhục của trẫm."
Sắc mặt Tam hoàng tử đại biến, "Phụ hoàng."
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, "Không phục? Nếu ngươi cũng có thể làm ra xi măng guồng nước bông vải, có thể tạo phúc cho bá tánh một phương, vừa ra tay liền quyên góp hai trăm vạn lượng quân phí, trẫm cũng che chở bảo vệ ngươi."
"Đáng tiếc, ngươi chỉ là một tên ngu xuẩn, cả ngày chỉ biết kéo bè kết phái, ngoài sáng trong tối âm thầm tranh quyền đoạt lợi, chưa từng làm qua một chuyện tốt có ích vì nước vì dân."
Quốc gia này làm sao có thể giao vào tay cho loại người như vậy? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Huyết sắc trên mặt Tam hoàng tử hoàn toàn biến mất, sau khi nhận phải những lời này, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh tưởng thủ hạ nhao nhao vứt bỏ hắn.
Quân vương phán định ngu xuẩn, nhất định không lên được ngôi vua.
Những hoàng tử khác mừng thầm trong lòng, rối rít bỏ đá xuống giếng.