Trong lúc nhất thời toàn trường đều yên tĩnh, Đỗ đại tiểu thư khẽ cười một tiếng, "Ta muốn mua một bộ ghế thế này, có được không?"
Mộc Vãn Tình tiện tay gọi một học sinh, "Nhị Thập Nhất, ngươi qua xử lý."
Một thiếu nữ mặt mũi ngây thơ đi tới, một gương mặt trẻ con, nhìn dáng vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi, "Vâng."
Mộc Nhị Thập Nhất thi lễ một cái với mọi người, tự nhiên hào phóng cười nói, "Đỗ đại tiểu thư, trước tiên cho phép ta giới thiệu một chút, sô pha chia làm ba loại, một người, hai người, ba người, cũng có thể tùy ý tổ hợp, kiểu dáng có mấy loại này, đây là bản vẽ kiểu dáng mới ra."
Tập tranh vẽ tay phá lệ tinh xảo, ba kiểu sản phẩm vẽ rất rõ ràng, liếc qua thấy ngay, ở một bên có ghi giá tiền.
"Màu sắc cũng chia nhiều loại, ngài có thể lựa chọn màu sắc mình yêu thích, những thứ này đều là hàng mẫu."
Đỗ đại tiểu thư bị tập tranh vẽ hấp dẫn, "Những chữ này là có ý gì?"
Mộc Nhị Thập Nhất nhìn một cái, mồm miệng lanh lợi, "Là số Ả Rập, thư viện chúng ta có một loại hệ thống đếm có một không hai, những con số này là kích thước, ta sẽ cho ngài xem thử kích thước cụ thể."
Mấy học sinh một tổ, dùng một thước da đặc biệt mở ra, ngay lập tức làm cho mọi người có một cảm giác trực quan.
Những học sinh này không lớn tuổi lắm, có chí tiến thủ, nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình hào phóng, giơ tay nhấc chân đúng mực, nói chuyện làm ăn cũng không thấy một tia khiếp nhược.
Còn nữa, kiến thức của mọi người không giống nhau, cái gì mà số Ả Rập, cái gì mà hệ thống tính toán, cái gì bản thống kê, đều để cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Bên cạnh Mộc Nhị Thập Nhất có không ít người vây quanh, mồm năm miệng bảy hỏi, nàng từ đầu đến cuối mỉm cười ứng đối, không hoảng hốt không vội vàng chỉ dựa theo quy trình xuất hóa đơn, ghi chép, báo cáo, thu tiền.
Mỗi chi tiết được xử lý gọn gàng ngăn nắp, so với người trưởng thành còn trầm ổn hơn.
Mọi người đều nhìn ngây người, đây chính là học sinh Mộc thị thư viện bồi dưỡng ra?
"Huyện Chủ, tiểu cô nương này là đệ tử thân truyền của ngươi sao? Là người xuất sắc nhất?"
"Không phải." Mộc Vãn Tình tán thưởng nhìn Mộc Nhị Thập Nhất, "Nàng quả thật không tệ."
Mộc Nhị Thập Nhất kích động không dứt, tộc trưởng khen nàng, a a a, vui vẻ.
"Cám ơn khen ngợi, ta chẳng qua là học sinh bình thường nhất lớp thông thường nhất, bạn học của chúng ta đều có năng lực này, đây được xem như là kỹ năng cơ bản đi, các sư huynh sư tỷ càng lợi hại hơn."
Bọn họ có lớp luyện tập chuyên môn, mô phỏng các hoàn cảnh khác nhau từ đó cùng nhau rèn luyện.
Mọi người: ...
Đột nhiên cảm giác được đây là một trường học hiếm có, thật muốn vào!
Mọi người ở đây đều đặt một bộ sô pha, giá cả tuy cao, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận.
Một người đột nhiên hỏi, "Lợi nhuận này thuộc về ai?"
Mộc Vãn Tình thuận miệng nói, "Bảy thành thuộc về học sinh, ba thành thuộc về trường học dùng cho hoạt động hàng ngày."
Thư viện vận doanh rất đốt tiền, nàng cũng không có khả năng cứ dùng tiền vốn cá nhân của mình điền vào chỗ trống này, vậy thì phát triển kỹ năng kiếm tiền của học sinh đi.
Người kia ngây ngẩn, "Ngươi một phần cũng không lấy?"
Mộc Vãn Tình chỉ cầu không thua lỗ là đủ hài lòng, "Thứ ta không thiếu nhất chính là tiền."
Đây là mất trí đến mức nào! Để cho người ta nhịn không được hâm mộ ghen tị.
Một quý phu nhân trong lòng lớn tiếng, "Thanh Bình Huyện Chủ, thư viện ngài chiêu học sinh khác họ sao? Hài tử nhà ta tư chất không tệ, ta muốn gửi nó đến thư viện này học."
Nhi tử thông minh thì có thông minh, chỉ là không chịu đem tinh lực tập trung vào học tập, vừa đọc sách liền muốn ngủ, bọn họ làm cha mẹ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, vẫn là vô dụng.
Không bằng liền học một chút đồ thực dụng, có một kỹ năng cũng tốt.