Mộc Vãn Tình chuyển hướng đến một bên khác, "Đỗ soái, động thủ đi."
Đỗ soái âm thầm kinh hãi, ba địa phương này nhìn như không đáng chú ý, nhưng lại liên kết với toàn bộ thành trì.
Những người môi giới thường xuyên làm người trung gian, đối với vị trí địa lý trong thành cùng với tình huống của các hộ gia đình đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trà lâu là nơi thích hợp để tìm hiểu tin tức nhất, mà Tế Thế đường...... Thuận tiện với việc tiếp xúc với nữ tử hậu viện, nhất định sẽ không gây ra sự hoài nghi đối với ngoại giới.
Ba tuyến đầu lại thêm các nữ quyến hậu viện, hỗ trợ lẫn nhau, kết nối lại tạo nên một mạng lưới gián điệp mới.
"Niêm phong Tế Thế đường, cùng nhà môi giới, Thanh Phong trà lâu, bắt lấy tất cả mọi người, một người cũng không được để lọt."
Những chuyện tiếp theo không phải chuyện Mộc Vãn Tình có thể quản, việc này có Đỗ soái tọa trấn, rất nhanh liền sẽ giải quyết xong.
Nàng phủi mông một cái liền muốn quay người rời đi, ngày mai sẽ là thời gian khai trương của cửa hàng lẩu, mọi người còn đang chờ nàng đến thử đồ ăn.
Đỗ soái bỗng nhiên gọi nàng lại, "Huyện Chủ Thanh Bình xin dừng bước."
Mộc Vãn Tình quay đầu lại nói: "Còn có việc gì sao?"
Đỗ soái mời Mộc Vãn Tình đến một gian phòng khách, sau khi trà bánh được dâng lên, lúc này mới đi vào chủ đề chính, "Ngươi có hứng thú đến phủ Đô Ty làm việc hay không?"
Mộc Vãn Tình thể hiện thực lực cường đại, Đỗ soái liền động lòng yêu thích nhân tài, nếu phủ Đô Ty có một nhân vật như vậy đến toạ trấn kiên cố vững chắc, hắn cũng không cần phân tâm chú ý đến những chuyện như này nữa.
Mộc Vãn Tình cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn lại dễ khai sáng vậy, ít nhất nhất so với đám lão già kia thông suốt hơn nhiều. "Ngài muốn cho ta nắm giữ chức vụ gì?"
Đỗ soái liền lộ ra vẻ mặt khó xử, "Chức quan chính thức thì ta không cho được, nhưng ta sẽ đưa một bộ phận quyền lực cho ngươi."
Tất cả địa khu tại Tây Lương đều do phủ Đô Ty quản hạt, quân sự dân sinh đều thuộc một khối.
Quân tịch là dựa theo chế độ cha truyền con nối, ngoại trừ Đô Chỉ Huy Sứ, ngoài Chỉ Huy Đồng Tri, chỉ Huy Thiêm Sự hay những sĩ quan cao cấp không có chế độ cha truyền con nối, còn lại những cái khác đều dựa theo chế độ cha truyền con nối, trừ phi là do triều đình ân chuẩn, nếu không thì không được tùy tiện thay đổi.
Nói theo một cách khác đó chính là hắn không có quyền bổ nhiệm nhân sự, miễn nhiệm, chỉ có quyền quản lý.
Hắn có thể đưa tấu chương gửi đến triều đình, nhưng chỉ có triều đình mới có quyền được đưa ra quyết định.
Đây là cực lực phòng ngừa tướng lĩnh biên quan ủng binh tự trọng, một trong những thủ đoạn để củng cố hoàng quyền.
Mộc Vãn Tình hơi suy nghĩ một chút, sau đó khéo lời từ chối, đây không phải thời cơ tốt nhất. “Từ trước đến nay việc danh không chính ngôn không thuận là việc tốn công mà không có kết quả, ta không làm, vài ngày sau ta phải về nông trang ngay, năm nay ta phải bận rộn chuyện xưởng lông dê, sang năm còn phải xây thêm một loạt xưởng bông và các loại tương quan, đủ cho ta bận rộn mấy năm."
Nàng đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội đến từ kinh thành.
"Đến lúc đó, hy vọng Đỗ soái có thể ủng hộ nhiều hơn, giúp ta một chút sức lực."
Đỗ soái không hiểu quá rõ đối với nông trang của nàng , chỉ biết nàng muốn trồng bông ở nơi đó, đây là chuyện nhi tử hắn đã nói trong lúc cùng nhau ăn cơm.
"Ta để Trạch nhi đến giúp ngươi, ngươi có việc cứ việc đi tìm hắn." Hắn cố ý nói thêm một câu, "Trạch nhi đứa nhỏ này không được thông minh như ngươi, nhưng thắng ở tấm lòng, sẽ luôn chân thành đối với người mà bản thân lựa chọn."
Hắn càng nhìn Mộc Vãn Tình càng thích, chỉ có nhân tài như vậy mơi xứng làm nữ chủ nhân của Tây Lương.
Hắn nghĩ, năm đó người phụ mẫu muốn chính là loại tức phụ như thế này đi.
"Biết biết, hắn là người tốt." Mộc Vãn Tình tự nhiên hào phóng, lại thuận miệng nói sang chuyện khác, "Đỗ soái, chờ xong việc này có thể đem Tế Thế đường cho ta không? Ta lấy tiền ra mua."