Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 541 - Chương 541.

Chương 541. - Chương 541. -

Tế Thế đường ở tại thành bắc, khu vực này không được tính là tốt, nhưng diện tích rộng lớn, trước hậu viện cửa hàng, còn có một khố phòng chứa dược liệu, đó mới là thứ nàng thật sự muốn.

"Ngươi không phải đã mở Mộc Tống Dược đường rồi sao? Có Tống thái y tọa trấn, nghe nói làm ăn cực kỳ không tệ?" Không phải Đỗ soái cố tình đi nghe ngóng về Mộc Vãn Tình, mà là không chịu nổi nhi tử nhà mình khi yêu vào thì luôn lảm nhảm nói mọi chuyện.

"Dược đường không chê nhiều, có thể mở một chi nhánh khác, để đệ tử của Tống thái y đến ngồi tại quán chữa bệnh, dù không được tốt nhưng so với các đại phu ở địa phương cũng có y thuật cao minh hơn chút." Miệng Mộc Vãn Tình nói năng hùng hồn tràn đầy lý lẽ, "Ta còn dự định xây dựng thêm một cái dược đường tại nông trang, ta đã tính qua, sang năm sẽ thu nạp thêm mấy ngàn người vào nông trang, sẽ rất cần tới dược đường."

Thứ khác đều dễ nói, nhưng đại phu tốt lại khó tìm, trong tộc có mấy hài tử có hứng thú nồng hậu đối với y thuật, vì vậy Mộc Vãn Tình đã đến quấy rầy đòi hỏi để Tống thái y nhận bọn hắn làm đệ tử ký danh.

Đây không phải là chuyện mà ngày một ngày hai là có thể học được, mà cần phải chậm rãi học tập.

Đỗ soái có chút sửng sốt, "Mấy ngàn người? Có nhiều người như vậy sao?"

"Đúng vậy, trồng bông có thể giao cho nhóm người dân trong thôn trang." Mộc Vãn Tình đơn giản giới thiệu một chút, "Nhưng xưởng vải bông lại cần số lớn nhân thủ."

Dựa theo kế hoạch của nàng, ba đến năm năm, bên trong nông trang sẽ mở thêm mấy nhà xưởng, có thể chiêu mộ mấy vạn lao động có sức lực lớn, phát triển làm ăn đến từng nơi hẻo lánh, bao quát Bắc Sở cùng Tây Vu.

Đỗ soái hiếm khi nói chuyện bình đẳng với người khác, hắn là trưởng quan tối cao Tây Lương, tất cả mọi người đều kính cẩn lấy lòng hắn.

Mà Mộc Vãn Tình không giống vậy, bất cứ lúc nào nàng cũng đều rất thoải mái, loại cảm giác này có chút mới lạ.

"Nghe nói ngươi chiêu mộ rất nhiều quân nhân xuất ngũ cùng với gia quyến của họ, ta thay mọi người đa tạ ngươi."

Hắn biết rất nhiều binh sĩ sau khi xuất ngũ không có cuộc sống dễ chịu, nhất là những người vị chiến tranh mà tàn phế, tiền trợ cấp của triều đình vẫn luôn chỉ có một chút như vậy, căn bản không đủ dùng.

Hắn vẫn thường để cho các binh sĩ thân cận ở tại nông trang nhà mình, hoặc là trong phủ, nhưng, năng lực của hắn có hạn, không thể giúp được tất cả mọi người.

Cách làm này của Mộc Vãn Tình khiến hắn cảm thấy rất hài lòng, cô nương này tầm mắt cùng lòng dạ đều không thiếu, cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình không được tính là tốt cho lắm.

Mộc Vãn Tình thản nhiên nói, "Vì nước chinh chiến đều là anh hùng, chúng ta không thể để cho anh hùng vừa đổ máu lại còn rơi lệ."

Đỗ soái trầm mặc nửa ngày, nhẹ nhàng thở dài, "Nói hay lắm, Mộc Vãn Tình, tại sao ngươi lại là một nữ hài tử chứ?"

Hắn một mặt tiếc hận, luận tài trí, luận năng lực, luận phẩm hạnh, nàng đều là vạn trung chi tuyển.

Mộc Vãn Tình buồn cười nói: "Ha ha, Đỗ Thiếu Huyên trước kia cũng từng nói qua lời này, các ngươi không hổ là phụ tử, ngữ khí giống nhau như đúc."

Đỗ Thiếu Huyên hiện tại đã triệt để không nói, lại đến phiên Đỗ soái nói.

"Ta coi như là nữ tử, cũng có thể kiến công lập nghiệp, ghi tên sử sách, so với đám nam nhân kia ưu tú hơn nhiều, càng loá mắt hơn, ta tin tưởng vững chắc vào điều này."

"Lấy sức lực một người để được phong lên làm Huyện Chủ, đây đã lưu danh sử sách." Đỗ soái khó được khen một câu, "Ta muốn thỉnh giáo ngươi một chuyện, nếu một nhà có nữ chủ nhân không có đủ năng lực quản gia, nhưng lại chưa tìm được người nào khác thích hợp để thay thế, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"

Hắn không chỉ mặt gọi tên, nhưng Mộc Vãn Tình biết hắn đang nói tới ai, xem ra Đỗ soái đã triệt để thất vọng về thê tử.

Đỗ phu nhân coi như khỏi bệnh rồi, cũng không thể lấy lại được thực quyền.

Bình Luận (0)
Comment