Mộc Vãn Tình suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạo thành một đội quản sự, thiết lập năm người, hai người là ma ma có kinh nghiệm phong phú trong việc quản lý hậu viện, hai ngươi là quản sự bên ngoài, một người làm giám thị tài vụ, hỗ trợ lại áp chế lẫn nhau, giống với chế độ Nội Các."
Nhiều người thì quyền lực sẽ phân tán. Sẽ không ôm đoàn chơi đối kháng.
"Lại phái người âm thầm đi giám thị, bảo đảm bọn họ sẽ không làm loạn." Mạch suy nghĩ của Mộc Vãn Tình rất rõ ràng, đây biện pháp khi không còn cách nào khác, "Nhưng loại tình huống này cũng không chống đỡ được mấy năm, quyền lực sẽ ăn mòn lòng người, nếu người ở phía trên không khống chế được sẽ sinh loạn."
Kỳ thật, vẫn cần có một người cường thế chống đỡ ở trên để quản những người này, nhưng thật sự không có người được chọn nào thích hợp.
Hai vị tiểu thư Đỗ gia đều đã xuất giá, theo đạo lý quả quyết không thể nhúng tay vào việc quản lý sự vụ nhà mẹ đẻ, nếu không đây chính là đánh mặt Đỗ phu nhân.
Không có quan hệ nào là không tể thay đổi, tựa như quan hệ chủ tớ, chủ nhược phó cường, liền dễ dàng lấn át chủ.
Nếu chủ tử có đủ năng lực khống chế thủ hạ, tất nhiên là an gối không lo.
Đỗ soái chỉ cầu có thể bình ổn vượt qua năm năm là được, năm năm sau, tự nhiên sẽ có nữ chủ nhân đời kế tiếp tiếp nhận.
Đây vốn là quyết định của Đỗ lão thái thái sau khi suy nghĩ kỹ, trực tiếp giao qua quyền lực vào tay cháu dâu, đáng tiếc, bà chết quá sớm.
Sóng ngầm sôi trào nổi lên, nhưng, Mộc thị nhất tộc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn bận bịu đến chân không chạm đất như cũ.
Mộc Vãn Tình vừa trở lại trong phủ, đã gặp mấy nam nhân đứng tại cổng, thấy xe ngựa của nàng đi tới, liền chạy đến trước nghênh đón, "Huyện Chủ, Huyện Chủ cứu mạng a."
Là nhóm ba người Mã Vinh, bọn họ nghe được chút chuyện nên chạy tới.
Mộc Vãn Tình vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, “Đang êm đẹp sao lại đến đây?"
Mã Vinh đầu đầy mồ hôi, vừa tức vừa gấp, mặt đỏ tới mang tai, "Huyện Chủ, ta nguyện ý đưa mấy cửa hàng trên con phố mỹ thực nhà ta cho ngài, chỉ cầu giữ được bình an cho cả nhà."
"Ta cũng nguyện ý đưa cho ngài."
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, "Các ngươi cùng một giuộc với Kim Ngọc Lang, ta không thể giúp được."
Sắc mặt ba người đều thay đổi kịch liệt, "Không không, ta không biết thân phận của hắn, thật sự không biết."
Mộc Vãn Tình nhíu mày, thật sự không biết sao? Không hẳn đi.
"Đến cầu ta, không bằng đi cầu Đỗ soái, chuyện nên giao phó đều đã giao phó, thành thật mới được khoan hồng."
Đám người Mã Vinh nào dám đi tìm Đỗ soái chứ, Đỗ soái nổi danh chính là sát thần, người chết ở trong tay hắn không biết có bao nhiêu.
Bọn hắn vỗ ngực cam đoan, chỉ lui tới làm ăn một vài lần với Kim Ngọc Lang, cũng không làm cái gì khác, chỉ cầu Mộc Vãn Tình giúp đỡ nói vài lời có ích, giúp bọn hắn tránh khỏi một kiếp này.
Mộc Vãn Tình suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, ta sẽ nói vài lời với phủ Đô Ty, nếu như các ngươi xác thực không có làm ra chuyện phản quốc, việc có thể bảo toàn mạng nhỏ khẳng định không có vấn đề gì. Về phần sản nghiệp...... Dùng tiền tiêu tai đi. Nếu như làm ra cái gì, vậy liền chủ động giao phó."
"Vậy được, hiện tại ngài liền giúp chúng ta tới đó nói vài câu đi." Đám người Mã Vinh rất gấp, cũng không dám về nhà.
Nói không chừng quân lính Đỗ gia đã canh giữ ở cửa nhà bọn hắn để chờ bắt lấy, nghĩ đến đây, bọn hắn liền sợ đến phát run.
Mộc Vãn Tình gọi thủ hạ tới,"Dẫn bọn hắn qua đó, đem ý của ta nói rõ ràng."
Nàng đem người đuổi đi, quay người liền tiến vào cửa nhà.
A, khách tới sao?
Mộc nhị phu nhân tiến lên lôi kéo cánh tay nữ nhi, nháy mắt nói thẳng với nàng: "Tình nhi, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, Tiền di nương cùng Nam Nam chờ ngươi đã lâu."
Di nương của đại phòng cùng thứ nữ chỉ ghé qua phủ Huyện Chủ một lần, không có việc gì sẽ không tới.
Nàng nhìn sắc mặt lo lắng của Tiền di nương, lại nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Mộc Nam Nam, có chút nhíu mày nói: "Có chuyện gì sao?"
Tiền di nương không kịp chờ đợi gấp gáp hỏi: "Diêu gia phu nhân làm sao bị bắt? Đến cùng chuyện là như thế nào?"