Mộc Vãn Tình có chút sửng sốt rồi nói: "Gián điệp, phản quốc......"
Tiền di nương kinh hô một tiếng, thân thể lung lay tựa như sắp đổ, một bộ dáng như bị đả kích rất lớn.
Bờ môi Mộc Nam Nam run rẩy cả lên.
Mộc Vãn Tình thấy thế, trong lòng liền trầm xuống, "Nói, đến cùng là như thế nào?"
Nước mắt Tiền di nương đều rơi xuống, "Diêu gia cầu hôn với Nam Nam nhà ta, ta đã đưa thiếp canh cho Diêu gia, bây giờ phải làm sao đây? Có phải sẽ liên luỵ đến Nam Nam hay không? Đều tại ta hồ đồ, còn tưởng rằng đây là một cửa hôn nhân tốt đẹp."
Mộc phu nhân sợ ngây người, miệng há thật to, không phải chứ?
Mộc Vãn Tình vuốt vuốt mi tâm, nhịn không được thở dài nói: "Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao ta không biết?"
Nếu như nàng nhớ không sai thì Diêu gia chỉ một công tử có tuổi tác phù hợp.
Tại sao nàng lại nghe loáng thoáng được là Diêu phu nhân cùng nữ nhân Lâm gia với Kim gia đang vì hôn sự của Diêu công tử mà giật dây?
Đều đã thu thiếp canh của Mộc Nam Nam, hắn đến cùng là muốn cưới mấy người đây? Sẽ không lại là bình thê gì đấy nữa chứ?
Tiền di nương vừa tức vừa gấp, "Chuyện này xảy ra vào hai ngày trước, không phải ngài bề bộn nhiều việc sao? Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không dám quấy nhiễu đến ngài..."
Không đợi nàng nói xong, Mộc Vãn Tình liền lành lạnh mở miệng, "Là sợ ta phá hỏng chuyện tốt sao?"
"Không không, không phải, ta......" Hốc mắt Tiền di nương đều đã ẩm ướt, ai có thể hiểu rõ được tâm tình của nàng chứ? Tất cả mọi người đều là người tự do, là bá tánh bình thường, chỉ có người đại phòng vẫn là lưu phạm.
Nàng từng tuổi này thì thế nào cũng được, ở trong nhà làm một chút đậu hũ, vất vả kiếm chút tiền cũng có thể chịu đựng.
Nhưng, chỉ duy nhất không muốn nữ nhi chịu khổ.
Nữ nhi nhà mình cái gì cũng tốt, lại không có người dám tới cửa cầu hôn, không giống những nhà khác đều có người tới cửa.
Vừa nghĩ tới nữ nhi có thể sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nàng liền gấp đến mức đêm nào cũng không thể ngủ ngon.
"Ta chỉ là quá nóng vội, tuổi tác Nam Nam không còn nhỏ nữa, điều kiện các phương diện của Diêu gia cũng không tệ.... Trước khi chuyện này có kết quả ta cũng không dám rêu rao ra ngoài."
Nàng quá coi trọng vào cuộc hôn nhân này, không hy vọng có bất kỳ sơ xuất nào.
Mộc Vãn Tình có chút không biết nói gì, có đầu óc hay không hả? "Ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao đang êm đẹp mà Diêu gia lại tới cửa cầu hôn? Diêu gia dù có như thế nào đi nữa, cũng có thể cưới được một nữ nhi nhà quan viên nào đó."
"Mà Mộc Nam Nam......" Nói đến đây, Mộc Vãn Tình trầm mặc mấy giây, "Là một cô nương tốt ôn nhu hiền thục, nhưng, nàng lại là nữ nhi của tội thần."
Nàng đã hạ miệng lưu tình, câu này đúng với tình hình thực tế.
Đừng nói là người làm quan không nguyện ý cưới, đến người trong sạch cũng không dám dính tay vào.
Kỳ thật, Mộc Nam Nam cũng từng hoài nghi, nhưng mẫu thân phản ứng quá kịch liệt, nhắc đên liền xù lông, chỉ có thể thuận theo."Vậy thì vì cái gì?"
Mộc Vãn Tình thật ra rất thích cái cô nương này, nhìn qua nhu nhu nhược nhược, lại đứng lên gánh vác đại phòng, chiếu cố chất tử chất nữ rất tốt, nhân phẩm rất tốt, không hề giống thân phụ.
Nàng ở nhà trẻ cũng không làm sai chuyện gì, được đám hài tử ở đó rất yêu thích.
Mộc nhị phu nhân bỗng nhiên tức giận nói, "Trước đó còn có ý muốn kết thân với nhà ta, sau khi bị ta cự tuyệt, vừa quay đầu liền tìm tới các ngươi, người này không có ý tốt, Tình nhi, nàng ta là cố ý muốn kéo Mộc thị nhất tộc chúng ta xuống nước đi."
Nàng làm ăn tiếp xúc với nhiều người, gặp qua không ít việc đời, không khỏi suy luận ra được âm mưu.
Tác phong của Diêu gia thực sự không thích hợp.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, "Đúng vậy, muốn đem chúng ta kéo lên thuyền giặc, vì nàng ta mà bán mạng, vì nàng ta làm việc."
Cả người Tiền di nương đều không khỏe, đến cả suy nghĩ muốn xé Diêu phu nhân trong thâm tâm cũng đều có, nàng hoan thiên hỷ địa coi đó là chuyện tốt tới cửa, nhưng thật ra lại là một âm mưu. "Nàng ta làm sao có thể ác độc như vậy chứ? Nàng ta cũng là người làm mẹ..."