Ngoài cửa bỗng nhiên xôn xao, Mộc Vãn Tình hiếu kỳ nhìn sang, khá lắm, phụ tử Đỗ Thiếu Huyên sao lại tới đây?
Nàng liền nhanh chóng bước tới phía trước nghênh đón, "Đỗ soái, ngài hàng ngày bận rộn trăm công nghìn việc làm sao lại có thời gian rảnh tới đây vậy?"
Đây chính là quảng cáo tốt nhất, xem đi, Đỗ soái cũng đều thích ăn lẩu, ngươi không đến thử một lần sao?
Đỗ soái nhìn nhi tử một chút, khẽ cười nói, "Còn có chỗ ngồi không?"
"Có có, mời đi theo ta." Mộc Vãn Tình giữ lại cho mình một gian phòng bao, ở vị trí tốt nhất, trang trí rất lịch sự tao nhã.
Nàng đưa phụ tử Đỗ gia đến phòng bao, kêu người đưa lên một nồi lẩu uyên ương cùng một bàn đồ ăn thức uống.
Một nửa nồi lẩu uyên ương thả các loài nấm vào nước dùng, cùng với các loại rau quả cùng dược liệu, hương vị phá lệ thơm ngon.
Một nửa khác của nồi đỏ chói cay mắt, thả thịt dê thịt vịt vân vân, vừa tê vừa cay khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Khẩu vị của hai phụ tử Đỗ gia không khác nhau lắm, đều thiên về phía bên nồi tê cay, ăn đến mồ hôi đầm đìa, đều không nỡ từ bỏ.
Mộc Vãn Tình lại thiên về bên phía nước dùng thanh đạm, câu được câu không gắp rau củ để ăn.
Ăn được một nửa, Đỗ Thiếu Huyên bỗng nhiên để đũa xuống, lấy ra ba cái hộp đưa tới, Mộc Vãn Tình có chút sửng sốt rồi nói: "A, đây là cái gì vậy?"
Một món còn có thể nói là hạ lễ, cái này tận ba món...!
Mộc Vãn Tình tùy tay mở ra, một cái thiếp canh của Mộc Nam Nam, tối hôm qua nàng đã nhờ người chuyển lời cho Diêu đại nhân, không nghĩ đến nhanh như vậy có thể xử lý tốt.
"Cảm ơn."
Một cái là hạ lễ, là tranh chữ, phía trên viết Lẩu Mộc thị trăm năm rất lớn, rồng bay phượng múa, rất có uy thế.
Mộc Vãn Tình nhìn tên kí ở dưới, có chút ngạc nhiên, "Đây là ngươi viết?"
Đỗ Thiếu Huyên có chút khẩn trương không giải thích được, mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao, "Đúng vậy, nếu có thể dùng được cứ dùng, không dùng được vậy cứ bỏ qua đi."
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm, "Tất nhiên là cần rồi, Đỗ tiểu tướng quân có thể trấn trụ được rất nhiều yêu ma a."
Dù sao, cũng có thể giúp ích cho nàng ở địa phương này.
Đỗ Thiếu Huyên không nhịn được cười ngây ngốc, Đỗ soái ở kế bên cũng không nhìn nổi, quá ngu xuẩn, hồi tuổi trẻ của hắn cũng không ngu xuẩn giống vậy.
Chiếc hộp cuối cùng chứa một chồng khế nhà, khế đất.
Mộc Vãn Tình có chút không hiểu, "Cái này là có ý gì?" Nhìn thấy địa điểm phía trên là khu phố ẩm thực, nàng còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để xuống tay, mà cái này... Cái này không phải là cho nàng đó chứ? Không có khả năng.
Đỗ soái thản nhiên nói: "Con phố ẩm thực kia đã sung công, chúng ta đang tìm người hợp tác."
Tâm tình Mộc Vãn Tình có chút phức tạp, nàng còn chưa có ra tay, phố ẩm thực liền rơi vào tay Đỗ soái, không thể không nói một câu, sấm rền gió cuốn. “Ngài muốn hợp tác như thế nào?”
Đỗ soái đến đây có hai mục đích, một là hỗ trợ giữ thể diện cho Mộc Vãn Tình, hai là tìm nàng có việc.
"Phủ Đô Ty chúng ta ra mặt, ngươi tới quản lý, lợi nhuận 9 - 1, phủ ĐÔ Ty 9, ngươi 1."
Trông có vẻ hà khắc, nhưng phủ Đô Ty là quan phủ nha môn, tất cả số tiền không phải bỏ vào túi riêng ai, mà được sử dụng cho hai khối dân sinh quân đội.
Mà Mộc Vãn Tình là một cá nhân, một thành lợi nhuận bỏ vào túi nàng, nàng cũng không cần chia cho người khác, hơn nữa trên con phố có rất nhiều cửa hàng.
Quan trọng nhất là nàng hợp tác với quan phủ, còn ai dám tìm phiền toái?
Chuyện này với bản thân Mộc Vãn Tình mà nói, cũng không có hại.
Chỉ là... Mộc Vãn Tình hơi do dự, nàng thật sự rất bận rộn, lịch trình kín mít.
Đỗ soái nhìn nàng, lại bổ sung thêm một chút, "Ngoài ra, ngươi cũng có thể chọn một bộ phòng ở trong số đó."
Điều này có thể, Mộc Vãn Tình đang có kế hoạch mở một cửa hàng, trong cửa hàng này bán những thứ được sản xuất tại nông trang, chẳng hạn như y phục lông dê, mũ khăn quàng cổ lông dê, vải bông của năm tới cùng các sản phẩm liên quan.
"Ta muốn quyền khống chế tuyệt đối, bất luận kẻ nào đều không thể nhúng tay."