Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547.

Chương 547. - Chương 547. -

Đỗ soái khẽ gật đầu, hắn đã sớm nhìn ra tính cách cường thế của Mộc Vãn Tình, dùng người không thể nghi ngờ.

"Ta sẽ chỉ định một phòng thu chi tới đây, mỗi tháng kiểm tra sổ sách một lần, phải rõ ràng, không chấp nhận làm việc thiên tư rối loạn kỉ cương."

"Có thể." Mộc Vãn Tình luôn làm việc một cách công khai, nàng rất giỏi kiếm tiền, hà cớ gì phải tham ô?

Thấy nàng thẳng thắn như vậy, Đỗ soái không khỏi cười tươi hơn một chút, "Nói cho ta biết, ngươi tính thực hiện như thế nào?"

Đỗ Thiếu Huyên không nhịn được nhảy ra, "Phụ thân, nàng vừa mới tiếp quản, sao có thể nhanh như vậy? Mấy ngày nữa lại hỏi."

Đỗ soái tức giận trừng mắt nhìn nhi tử, nhìn xem, bây giờ chưa gì đã bắt đầu che chở rồi, về sau cưới vào cửa còn đến cỡ nào nữa?

Mộc Vãn Tình gõ nhẹ mặt bàn, rơi vào trầm tư, Lương Thành trước đây chỉ có hai con phố tương đối náo nhiệt, nhưng hiện tại có thêm một con phố ăn vặt, có thể nói thương nghiệp của Lương Thành cũng không phát triển, thậm chí còn hơi hoang vu.

"Không phải Lương Thành không thể có phố ăn vặt thứ hai, mà là quá gần, sản phẩm cũng tương tự, người tiêu thụ cũng chỉ có vậy, lợi ích tự nhiên sẽ phân chia. Làm vậy cũng vô nghĩ, cho nên ta muốn thay đổi."

Đỗ soái không biết nhiều lắm đối với những thứ này, "Nhưng cũng đã tạo ra rồi, hiện tại bỏ hết mọi thứ không phải là đáng tiếc lắm sao?"

"Làm sao có thể?" Mộ Vãn Tình sai người mang văn phòng tứ bảo đến, tùy tiện vẽ ra địa hình khu vực này.

Phố ăn vặt Mộc thị và phố ẩm thực chỉ cách nhau hơn một dặm, phần chính giữa đều là nơi bá tánh nghèo khổ tụ tập.

"Hai con phố này không phải rất gần nhau sao? Chúng ta có thể xây dựng một khu thương mại sầm uất." Mộc Vãn Tình chỉ vào nơi tập trung người nghèo ở giữa, mạnh dạn nói: "Chỉ cần khu vực này được đả thông, kéo dài về phía nam, có thể kết nối trên dưới. Ăn uống vui chơi liên kết thành một dây chuyền."

Nàng tranh thủ tạo ra chiếc bánh to hơn: "Con phố này có thể biến thành phố thương mại, tập trung các thương nghiệp lại. Có thể chọn những cửa hàng có danh tiếng lâu đời và đặc trưng chuyển tới đây, như cửa hàng trang sức, cửa hàng vải vóc, cửa hàng bán trà, cửa hàng giày dép, mũ nón, cửa hàng bánh kẹo, cửa hàng thư pháp và tranh vẽ, v.v."

Đỗ soái khẽ nhíu mày, "Nhưng những thứ này, con phố cửa đông đều có." Đều là những cửa hàng mà các lão gia, lão phu nhân thích lui tới, nhưng Đỗ phu nhân không yêu thích đi dạo nên vẫn hay để chưởng quầy mang hàng đến tận nhà cho nàng để nàng lựa chọn.

Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, con phố cửa đông là con phố chính, nhưng lại quá rải rác, không có quy hoạch tổng thể.

“Đến lúc đó, ta sẽ mang một lô hàng từ Giang Nam vào, đồng thời cũng sẽ thêm một số hàng tự chế, khác với hàng bán trên con phố cửa đông.” Mục tiêu của Mộ Vãn Tình là người bình thường cũng có thể mua, hàng hóa phải đầy đủ mới lạ, "Đây chính là bình dân hóa."

Bình dân hóa? Hai phụ tử Đỗ soái như trầm ngâm điều gì.

Mộc Vãn Tình không thể ngừng suy nghĩ, "Xây dựng một siêu thị lớn và cửa hàng bách hóa ở trên con đường kéo dài này..."

Lương Thành rất nghèo, nhưng sau này sẽ không giống vậy, có được vũ khí sắc bén chính là bông, có thể vực dậy toàn bộ Tây Lương.

Mà Lương Thành là trung tâm chính trị của Tây Lương, tất nhiên sẽ thành trung tâm của kinh tế, đến lúc đó còn sợ giữ không nổi một cái trung tâm thương nghiệp à?

Nàng chỉ mới vẽ ra bố cục.

Vẻ mặt Đỗ Thiếu Huyên bội phục, nàng thật sự lợi hại, tùy tiện suy nghĩ mà đã chỉ ra được nhiều thứ như vậy.

Đỗ soái nghe được mấy từ ngữ xa lạ, "Chờ một chút, siêu thị là gì?"

Mộc Vãn Tình kiên nhẫn giải thích, "Siêu thị, ăn uống vật dụng hàng ngày cái gì cũng có, cái gì cũng bán."

Đỗ soái kỳ quái hỏi: "Vậy nó với cửa hàng bách hóa có gì khác nhau?"

"Phong cách khác nhau. Các cửa hàng bách hóa chủ yếu kinh doanh hàng lâu bền và hàng xa xỉ, nhắm vào những người có tiền trong túi." Mộc Vãn Tình tính toán quét sạch toàn bộ thành, tiêu dùng thúc đẩy sản xuất, đồng thời xóa bỏ đói nghèo.

"Siêu thị chủ yếu kinh doanh hàng tiêu dùng nhanh và nhu yếu phẩm hàng ngày, loại mà người bình thường có thể mua sắm và dùng được."

Bình Luận (0)
Comment