Lời giải thích của Mộc Vãn Tình rất đơn giản và rõ ràng, Đỗ soái có thể hiểu, "Những người dân nghèo này sẽ chuyển đi đâu? Ta không muốn những người này phải trôi dạt khắp nơi."
Mộc Vãn Tình đã viết vài chữ lớn ở khu dân nghèo, ở hiện đại gọi là con đường phát tài làm giàu.
"Làm như thế nào? Ta sẽ sắp xếp việc tháo dỡ di dời, sẽ không gây hại đến bọn họ, ta cũng tính toán xây dựng một tiểu khu phá bỏ di dời, có xi măng và gạch đỏ có thể xây mấy tầng cao, còn có thể cung cấp hệ thống sưởi."
Nàng chỉ tay vào chỗ lân cận phố ăn vặt, khoanh tròn xác nhận vị trí.
Thấy nàng lần lượt đưa ra những từ ngữ mới, Đỗ soái liền nhìn nàng với ánh mắt khác, cái đầu này lớn lên bằng cách nào a?
"Tiểu khu phá bỏ di dời?"
"Đúng vậy, kế hoạch phá bỏ di dời có thể tạm thời xác định, tỷ lệ 1:1.5, tức là khu vực sinh sống trước đó..." Mộc Vãn Tình dừng lại, có thể hắn không hiểu về diện tích khu cư trú, "Ý ta là, trước đây là một gian, bây giờ chỉ cho một nửa gian, là gian mới tinh, ngài nói xem, những người đó không sẵn lòng sao?"
Đỗ soái nhìn Mộc Vãn Tình đầy thủ đoạn, cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng lại thành công như vậy, đầu óc của nàng khác với những người khác. "Nếu thật là như vậy, khẳng định sẽ nguyện ý."
"Ân, trong lúc theo đuổi lợi ích thương nghiệp, không thể bỏ qua lợi ích của bá tánh." Đây là điểm mấu chốt của Mộc Vãn Tình, chia sẻ lợi nhuận và cùng nhau chiến thắng mới là điều nàng muốn.
Bá tánh chính là căn cơ, ngàn vạn lần không thể tự mình hủy căn cơ của mình.
Đỗ soái vừa nghe lời này, hoàn toàn yên tâm, nàng không phải những thương nhân hám lợi kia, nàng có giới hạn, có nguyên tắc, có tình cảm.
Sau khi hai người ký thỏa thuận liền tặng cho Mộc Vãn Tình một phần lễ vật, khế ước Tế Thế đường mà nàng muốn, mua lại với giá rất thấp.
Mộc Vãn Tình vui mừng khôn xiết, tự nhiên có thêm hai cửa hàng cùng một lúc, quá tuyệt.
Đỗ soái công sự bận rộn, có thể rút ra thời gian để ăn lẩu đúng là không dễ, ăn xong liền đóng gói một phần, rồi cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Đỗ Thiếu Huyên còn cị tới cọ lui, khóe miệng Đỗ soái giật giật, tự ra ngoài trước.
Lúc này Đỗ Thiếu Huyên mới vui vẻ nói: "Vãn Tình, ta rất thích kế hoạch của ngươi, ngươi nhất định sẽ thành công, nếu có việc gì, ngươi cứ việc đi gặp đại tỷ phu, ta đã nói trước với hắn, hắn sẽ toàn lực phối hợp với ngươi."
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, "Đang êm đẹp sao phụ thân ngươi lại nghĩ tới chủ ý như vậy a? Ngươi có nói cái gì sao?"
Đây không giống phong thái của Đỗ soái.
Đỗ Thiếu Huyên không ngờ nàng lại nhạy bén như vậy, có chút do dự, "Khụ khụ, ta chỉ chia sẻ nỗi niềm với phụ thân ta thôi, trong thành cũng không ai giỏi hơn ngươi."
Sung công một con phó, nhưng nếu không được quản lý tốt thì cũng không kiên trì được bao lâu.
"Ánh mắt ngươi không tồi, con phố này vốn dĩ có bao nhiêu phần thuộc về Kim Ngọc Lang?" Nếu Mộc Vãn Tình đoán không sai, Kim Ngọc Lang vốn dĩ muốn dùng con phố này kiếm tiền, dùng nó làm phí sinh hoạt để trở về quốc mẫu.
"Một nửa." Đỗ Thiếu Huyên cực kỳ cảm khái, nếu không phải Mộc Vãn Tình cơ trí đào ra Kim Ngọc Lang, còn không biết sẽ xuất hiện phong ba gì nữa. "Nửa còn lại do bốn người góp vốn."
Bốn người kia coi Kim Ngọc Lang như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, xem hắn ta như lão đại, bình thường dựa vào Kim Ngọc Lang kiếm khá nhiều đồ tốt, trong lúc vô tình cũng tiết lộ rất nhiều tin tình báo.
Đến lúc này muốn phủi bỏ quan hệ, cũng đã muộn, ăn cho nhiều vào rồi cũng phải nhổ ra hết.
Mộc Vãn Tình không hứng thú lắm với kết cục mấy người này, "Cái tên Kim Ngọc Lang này cái gì cũng muốn, muốn quyền, muốn tiền, còn muốn bẫy Đỗ gia, ta cảm thấy mệt thay hắn, hiện tại tốt rồi, có thể nghỉ ngơi tốt một chút."
"Ha ha ha" Đỗ Thiếu Huyên bị chọc cười, "Biết Kim Ngọc Lang là ai không?"
Mộc Vãn Tình thuận miệng nói: "Chắc hẳn là quyền quý đến từ nước khác."