Đỗ Thiếu Huyên mặt mày có chút phức tạp, "Hắn là thứ huynh của Nam Viện Đại Vương ở Tây Vu, 6 tuổi đã tới Tề quốc."
Mộc Vãn Tình: Hài tử mới 6 tuổi đã bồi dưỡng, thật là...
A, Nam Viện Đại Vương? Sao có chút quen tai?
Đỗ Thiếu Huyên nhìn ra nghi hoặc của nàng, nói: "Là người đã cầu hôn Kỷ đại tiểu thư, chính là Nam Viện Đại Vương."
Mộc Vãn Tình liền tỉnh ngộ, hóa ra là hắn, "Mấy năm nay hắn vẫn như hổ rình mồi."
Đỗ Thiếu Huyên nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Đúng vậy, lần này may mắn có ngươi, sai lầm lớn nhất của Kim Ngọc Lang là luẩn quẩn trong lòng mà đi trêu chọc ngươi."
Kim Ngọc Lang muốn kiếm tiền nên đã để mắt đến Mộc Vãn Tình, người đặc biệt giỏi kiếm tiền.
Mộc Vãn Tình thầm nghĩ: "Hắn không kiếm được tiền sao?"
Đỗ Thiếu Huyên không khỏi cười nói: "Đúng vậy, hắn mở cái gì cũng đều lỗ vốn, bất kể là trà lâu hay dược đường, hàng năm đều lỗ."
Mộc Vãn Tình kinh hãi, trà lâu không kiếm được tiền cũng dễ hiểu, dược đường sao có thể lỗ?
Rõ rồi, bị thất thoát tiền bạc như vậy, trách không được vì sao lại theo dõi nàng.
Nàng đảo mắt, nảy ra một ý hay, "Hay là, thả ra ít tiếng gió, xem có thể bắt được vài con cá nhỏ hay không? Theo lẽ thường mà suy đoán, bọn họ đặt cọc vốn gốc lớn như vậy vào Kim Ngọc Lang, sao có thể dễ dàng bỏ qua, không chừng còn có thể cướp ngục."
Đỗ Thiếu Huyên như được khai sáng, "Có lý, chúng ta tạo một cái tin giả rồi đợi cá cắn câu."
Mộc Vãn Tình giơ ngón tay cái lên, “Không tồi không tồi, thông minh.”
Đỗ Thiếu Huyên mi mắt cong cong, “Ngươi càng thông minh.”
“Quá khen quá khen, ha ha ha.” Mộc Vãn Tình được hai cái cửa hàng mặt tiền, tâm tình phi thường cùng tốt, miệng cũng ngọt.
Hai người cười ha ha ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều rất vui vẻ.
Một thị vệ đi tới, “Thiếu chủ, Đỗ soái đã đi trước, nhắn ngài buổi tối nhớ rõ trở về.”
Đỗ Thiếu Huyên: .... Lời nói âm dương quái khí này, là phụ thân của ta ư?
Các thực khách nghe nói Đỗ soái đến ăn lẩu, lần lượt kéo đến đây, đều cảm thấy có lỗi vì đến muộn một bước, đành phải ăn cùng kiểu lẩu của Đỗ soái để tự an ủi mình.
Ăn một lần liền nghiện, mê mẩn rồi trở thành tín đồ của món lẩu.
Dòng người xếp hàng dài chắn ngang nửa con phố.
Con người thường xuôi theo chiều gió, khác thấy xếp hàng khoa trương như vậy, tất nhiên cũng đến xếp hàng, chắc chắn ăn ngon!
Cứ như vậy, tiệm lẩu buổi chiều cũng không nghỉ ngơi, mãi cho đến rạng sáng mới đóng cửa, khiến đám người phục vụ mỏi mệt đến không nói nên lời, chân đều sưng lên.
Hôm nay và ngày mai không có lệnh giới nghiêm, vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức.
Thấy vậy, Mộc Vãn Tình tuyên bố: "Lương tháng đầu tiên gấp đôi."
Đám người phục vụ lập tức sinh long hoạt hổ, sôi nổi tỏ vẻ vẫn có thể tái chiến thêm trăm lần nữa!
Khi kết sổ xong, Mộc nhị phu nhân đều sững sờ, khoản lời này quá lớn, còn hơn cả tổng số mấy cửa hàng nhà mình.
Mộc Vãn Tình lại rất bình tĩnh, cái này thì tính gì, hàng xa xỉ mới là kiếm tiền nhiều nhất.
Ân, nàng đang nghĩ cách làm sao để moi tiền của nhóm quyền quý, không chỉ riêng những nước khác, mà còn bao gồm cả nhóm quyền quý Tề quốc.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, đám đại thần trong triều đã liên kết tố giác buộc tội nàng, nàng nhất định sẽ đáp lễ, chờ đó!
Mộc Vãn Tình tiếp nhận con phố mỹ thực, nhưng không có vội vã đi chỉnh đốn và cải cách.
Trước tiên nàng cần phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh, những nhân viên của các cửa hàng kia cũng phải được sắp xếp một cách thoả đáng.
Kỳ thật, con phố mỹ thực đã xuất hiện vấn đề nguyên liệu nấu ăn không được cung ứng đầy đủ, giữa mùa đông nguyên liệu nấu ăn rất khan hiếm, trước đó cũng không có chuẩn bị sẵn.
Mộc Vãn Tình nhìn mấy cửa hàng vì không có nguyên liệu nấu ăn nên không thể tiếp tục mở được, không khỏi trầm mặc, nàng rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Kim Ngọc Lang làm cái gì cũng đều bị thua lỗ.
Bọn hắn nhìn nàng làm ăn rất đơn giản rất thuận lợi, nhưng những cố gắng nỗ lực ở phía sau, bọn hắn đều không nhìn thấy được.
Đương nhiên, còn có một loại khả năng khác, đó chính là trong tay Kim Ngọc Lang bọn hắn không có nhiều tiền để mua hàng như vậy.