Mộc Vãn Tình kêu người giao hoả tốc nguyên liệu nấu ăn từ nông trang tới, điều nhị ca Mộc Tử Ngang tới phụ trách quản lý con phố mỹ thực này, hắn đã có tương đối kinh nghiệm.
Lại từ bên trong thư viện học sinh chọn ra mấy người ra làm trợ thủ, tích lũy kinh nghiệm.
Tất cả đều để qua hết năm rồi nói sau.
Mộc Vãn Tình kêu người gọi Quách Nhị tới, hắn vẫn luôn chờ ở Lương Thành, một lòng một dạ với chuyện kinh doanh bông gòn.
Đây cũng là ý trong nhà hắn, để hắn ôm lấy cái đùi của Mộc Vãn Tình, ôm cho chặt không được thả.
Mộc Vãn Tình nhờ việc dâng hiến bông mà trở thành Huyện Chủ, đã sớm nổi danh khắp thiên hạ, rất nhiều thương nhân đều đang hỏi thăm hành tung của nàng, từ bốn phương tám hướng đang chạy đến đây.
Nào có ai không muốn giành được tiên cơ chứ?
Nghe được Mộc Vãn Tình muốn mời mình tới, hắn lập tức lấy lại tinh thần, chạy như bay đến.
Nhưng, lời Mộc Vãn Tình nói ra lại khiến hắn đặc biệt kinh ngạc, cũng không phải muốn cùng hắn ký kết hiệp nghị kinh thương bông.
"Ý của ngài là để cho Quách gia chúng ta đến Lương Thành làm ăn sao?"
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, "Đúng vậy, hiện tại vừa mới khởi bước, chính sách ưu đãi là nhiều nhất, mà Lương Thành có ta kinh doanh, mọi thứ đều sẽ trở nên phồn thịnh phồn vinh."
Muốn xây dựng đổi mới, nhưng chỉ có một mình nhà nàng làm sẽ cảm thấy quá mệt mỏi, đây là thời điểm dẫn nguồn tài chính khác vào, trăm hoa đua nở mới là mùa xuân a.
Quách Nhị biết nàng rất có năng lực, nhưng đề nghị này là ngoài dự liệu của hắn, "Nhưng, ngài cũng không phải là quan viên."
Hắn chướng mắt Lương Thành, thương nghiệp hoang vu, trình độ tiêu phí của bá tánh cũng không cao, có thể giày vò ra hoa ra cỏ gì chứ?
Mộc Vãn Tình lấy ra một bản vẽ, "Ngươi đến đây xem thử, Đỗ soái đã đem một khối địa phương này giao cho ta quản lý, ta có thể quy hoạch sơ bộ......"
Nàng đơn giản trần thuật lại một bản kế hoạch trong tương lai, những ý tưởng này rất mới lạ lại to lớn, khiến cho Quách Nhi sợ ngây người.
Siêu thị? Cửa hàng bách hoá? Một con phố chuyên về đặc sản? Nghe vào đã cảm thấy rất có dáng vẻ tiền cảnh.
Hắn là người làm ăn, tất nhiên hiểu rõ được kế hoạch này sẽ mang đến cơ hội làm ăn to lớn như thế nào.
Vấn đề duy nhất chính là, "Bá tánh Lương Thành có năng lực tiêu phí hay không?"
Chỉ sợ đập tiền vào đầu tư, kết quả lại không có ai tiêu phí, đó mới là chuyện đáng chê cười.
Mộc Vãn Tình đã tính toán hết thảy, "Có bông, bên này sẽ trở thành trung tâm giao dịch bông, không chỉ có riêng thương nhân cả nước sẽ chạy tới, sẽ còn kéo theo nhân khẩu mới chạy vào, đây đều là những thứ có thể đoán được."
Xây dựng đổi mới không phải việc một năm hai năm đã có thể hoàn thành, bố cục trước là chuyện phải làm.
Bông sẽ trở thành sản nghiệp trụ cột để tiếp tục phát triển, cũng chính là thứ để vô số người có thể duy trì cuộc sống ở địa khu Tây Lương này.
Quách Nhị phi thường tin tưởng vào tài kinh thương của Mộc Vãn Tình, năm đó lúc nàng vẫn còn là một phạm nhân lưu đày mà đã đem hắn cùng Phan lão bản chơi đùa xoay quanh, lấy đi rất nhiều tiền từ trong tay bọn hắn.
Đến nay, Phan lão bản vẫn chưa hay biết gì.
"Tại sao Đỗ soái lại giao khối đất này cho ngài xử lý chứ?"
Thần sắc Mộc Vãn Tình trở nên tế nhị, "Ngươi có thể cho rằng, đây là một loại kiểm tra."
Không sai, là kiểm tra.
Ngoài sáng nói là tin tưởng nàng có thể mang đến những thay đổi khác nhau, nhưng thật ra lại là một loại kiểm tra đối với nàng.
Nói thẳng ra chính là, con đường này là đá thử vàng. Nếu như thông qua, Đỗ soái sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng tranh thủ có được chức quan, để nàng tiến vào hệ thống quan lại ở Tây Lương.
Phải nhìn xem năng lực của nàng có đủ mạnh hay không, lợi ích mang lại có đủ lớn hay không, có đáng giá để hắn sơ suất đi tranh thủ lớn một lần hay không.
Giống với những thượng vị giả, bọn họ cũng có đầy đủ sự thanh tỉnh cùng bình tĩnh, thưởng thức là một chuyện, lợi ích lại là một chuyện khác.
Chỉ dựa vào ân tình, là không có ích lợi gì.