Kiến nghị này được tất cả mọi người hưởng ứng nhiệt tình, nhiều người nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, không cần phải chuẩn bị một bàn đồ ăn, không cần phải khổ cực như vậy, thật tốt a.
Dựng lều lên sau hẻm, chậu than vừa được đặt xuống, đã khiến bầu không khí dần dần ấm áp lên.
Hài tử mặc quần áo mới, trong túi đổ đầy bánh kẹo cùng đậu phộng, hoan thiên hỷ địa đùa giỡn với nhau, không khí năm mới tràn đầy vui mừng.
Các đại nhân đều bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi người đều vui mừng rạng rỡ.
Một năm này thu hoạch nhiều hơn, kiếm lời không ít, cuộc sống ổn định lại phong phú.
Mộc Vãn Tình uể oải tựa ở trên chiếc giường mỹ nhân, trên bàn trà đặt đầy các loại thức ăn cùng trái cây, nàng ăn uống đọc sách, cái gì cũng đều không cần lo nghĩ, khó có khi được thư giãn.
Nàng cũng không cần người bồi, tự mình vui vẻ.
Mọi người thấy nàng liền tiến đến chào hỏi một tiếng, trò chuyện vài câu liền đi làm chuyện của mình, tiểu hài tử cũng nhao nhao chạy tới chỗ nàng.
Phương gia chủ mang theo thê tử đến đây, trước đó đã tỉ mỉ viết thư qua, toàn gia ở tại thư viện rất thoải mái, trạng thái cũng buông lỏng rất nhiều.
Phương gia chủ chắp tay: "Vãn Tình tiểu thư, ta tới chúc mừng năm mới, chúc ngài năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có hôm nay, thân thể khỏe mạnh, bình an hạnh phúc."
Mộc Vãn Tình đứng dậy nghênh đón, "Phương thúc, Phương thẩm, chúc mừng năm mới a, mau ngồi xuống đi."
Phu thê Phương gia chủ tán gẫu vài câu, nhìn nhau một chút rồi nói, "Vãn Tình tiểu thư, ta muốn thương lượng với ngài một chuyện."
"Ngài cứ nói." Mộc Vãn Tình đẩy mâm đựng trái cây về phía trước, ý bảo bọn họ cứ lấy.
Phương gia chủ hít sâu một hơi rồi nói: "Ta muốn thay tam nhi cầu hôn tiểu thư Mộc Nam Nam, không biết ý của ngài như thế nào?"
Mộc Vãn Tình ngẩn ngơ, Phương tam thiếu cùng Mộc Nam Nam sao?
Thật ra cũng không phải không thể, hai người đều là lưu phạm, cũng coi như môn đăng hộ đối, ai cũng không chê ai.
Hiện giờ Phương gia được Mộc thị che chở, sẽ phủng Mộc Nam Nam, hai nhà có quan hệ thông gia sẽ càng thân thiết hơn.
Vẫn là Phương gia chủ khôn khéo, nghĩ đến một chiêu như vậy.
Hắn đến nhà khác khẳng định không cầu hôn được, Mộc Nam Nam chính là lựa chọn thích hợp nhất.
"Ta không phải người nhà của Mộc Nam Nam, không thể thay nàng làm chủ, không bằng, ta cho người khác đi hỏi thử?"
Phương gia chủ sau khi suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra quyết định, mặc dù Mộc Nam Nam là người của đại phòng, nhưng phẩm hạnh không tệ, Mộc Vãn Tình cũng không chán ghét nàng, ngược lại rất chào đón.
Tiếp theo, nếu như mối hôn nhân này thành, Phương gia bọn hắn cũng coi như hoàn toàn đứng vững bước chân ở nơi này.
"Ngài là tộc trưởng của Mộc thị nhất tộc, chỉ khi được sự cho phép của ngài, ta mới có thể tới cửa cầu hôn."
Vì tỏ vẻ trịnh trọng, hắn muốn nói trước một tiếng với Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình không chỉ là tộc trưởng của Mộc thị nhất tộc, mà còn là cứu tinh cùng với người đại diện cho toàn bộ gia tộc.
Nếu được nàng ủng hộ, thì mọi chuyện chính là chong chóng đo chiều gió.
Mộc Vãn Tình cảm thấy lời nên nói thì vẫn phải nói, "Quy củ của Mộc thị nhất tộc chúng ta là một phu một thê, không cho phép nạp thiếp."
Phương phu nhân không khỏi cười khổ, "Lấy tình trạng hiện tại của chúng ta còn dám nạp thiếp sao? Hiện tại có thể sống sót đều là nhờ phúc của ngài nên mới được như vậy."
Nàng đặc biệt cảm kích Mộc Vãn Tình, giúp bọn họ có thể sống yên ổn tại địa phương này.
Phương gia chủ cũng biểu thị ý kiến của mình: "Mặc kệ khi nào, tam nhi cũng sẽ không nạp thiếp, hắn cũng đã đáp ứng rồi."
Bọn họ có thành ý như vậy, Mộc Vãn Tình đã không còn gì để nói nữa: "Vậy được, ta không phản đối, về phần người nhà của Mộc Nam Nam có đồng ý hay không, là chuyện của bọn họ, ta không nhúng tay vào."
"Đã hiểu."
Như là có người mở đầu, sau này nhà nào có hỉ sự đều sẽ tới nói một tiếng với Mộc Vãn Tình.
Nam nữ Mộc thị nhất tộc chưa lập gia đình đều rất được hoan nghênh, hiện tại không có, sang năm người thành thân liền có mấy người.